Thấy thế Diệp Quân há hốc mồm.
Lúc này, kiếm Thanh Huyên trong người hắn bỗng xuất hiện trong tay người phụ nữ váy trắng, bà ấy nhìn kiếm Thanh Huyên rồi nói: “Còn thiếu một bước sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.
Người phụ nữ váy trắng quay đầu nhìn Diệp Quân: “Giúp cô cô một việc, nếu làm tốt, cô cô sẽ đích thân thắp sáng ô vuông cuối cùng cho con”.
Diệp Quân hỏi tò mò: “Việc gì ạ?”
Người phụ nữ váy trắng quay đầu nhìn tận sâu tinh hà đó: “Ở một nơi rất xa phía trước có một thế giới, cô cô và cha con cảm thấy chế độ và trật tự của thế giới không tốt lắm, con đến đó thay đổi giúp cô cô và cha con, được không?”
Diệp Quân chớp mắt, không nói gì.
Người phụ nữ váy trắng quay đầu sang nhìn Diệp Quân: “Có phải con nghĩ cô cô không gì là không làm được không?”
Diệp Quân vội gật đầu: “Không phải nghĩ ạ, mà là cô cô vốn dĩ đã toàn năng”.
Người phụ nữ váy trắng lắc đầu: “Cái rắm ấy”.
Diệp Quân nhếch môi cười.
Người phụ nữ váy trắng chậm rãi đi về phía xa: “Trước đây ta từng nói với cha con rằng việc khó nhất trên đời chính là thay đổi lòng người và bản chất con người. Người đời ai cũng nói bản chất con người vốn thiện lương, nhưng họ lại không biết nhiều lúc, bản chất con người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308830/chuong-4867.html