Trên sân, mọi người như những bức tượng đất nhìn Đa Nguyên Đạo Đế bị một thanh kiếm cắm vào đầu ở đằng xa.
Chết rồi à?
Thế là chết rồi sao?
Thùng rỗng kêu to?
Văn Tư nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, hai mắt mở to như trứng ngỗng.
Bị giết trong phút chốc à?
Đất trời lặng như tờ.
Đúng lúc này, mọi người đột nhiên quay đầu nhìn về bên phải Diệp Quân, không biết từ lúc nào, một người phụ nữ đã đứng bên cạnh hắn, người phụ nữ mặc một chiếc váy trắng, cực kỳ xinh đẹp, lộng lẫy vô cùng, không phải là người thường trên thế gian.
Phạn Chiêu Đế nhìn người phụ nữ váy trắng, nụ cười trên mặt tắt dần, thay vào đó là vẻ nghiêm túc.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy trắng, cười nói: “Cô cô”.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân, vừa định lên tiếng, lúc này Đa Nguyên Đạo Đế lại đột nhiên bật cười.
Người phụ nữ váy trắng quay lại nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, dưới ánh mắt của mọi người, Đa Nguyên Đạo Đế vẫn bình tĩnh ung dung nhìn người phụ nữ váy trắng, nụ cười trên môi dần dần trở lại: “Ngươi cho rằng đây là bản thể của ta sao?”
Ồ!
Vừa nói xong, trong sân náo động, mọi người đều kinh hãi.
Đây không phải là bản thể!
Vẫn là phân thân!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308826/chuong-4863.html