Không biết từ bao giờ mà mặt Diệp Quân đã đầy nước mắt, hắn mỉm cười: “Có, có”.
Thím Kiều hơi ngơ ngác.
Diệp Quân bỗng đứng dậy đi tới bên cạnh thím Kiều, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy con dao làm bếp của bà ấy, nắm lấy tay bà ấy, đi tới bên cạnh Phó Cát, hắn khẽ nói: “Cô cô”.
Thời không bên cạnh Diệp Quân bỗng bập bềnh như sóng nước, sau đó một người phụ nữ mặc váy trắng chậm rãi bước ra.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy trắng, hắn lau nước mắt trên mặt cong môi cười: “Cô cô, lần này con không gây họa”.
Người phụ nữ váy trắng nhìn hắn: “Có gây họa cũng không sao, nhưng có gây họa thì phải làm lớn một chút, hiểu chưa?”
Diệp Quân cảm thấy ấm áp: “Vâng, lần sau con sẽ gây họa lớn một chút cho cô cô”.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Phó Cát đang nằm trên giường, bà ấy đi đến bên giường, giơ tay phải khẽ chạm vào, xung quanh xuất hiện vô số mảnh vỡ linh hồn, những mảnh vỡ linh hồn này lập tức biến thành một chùm sáng đi vào giữa trán Phó Cát.
Sắc mặt vốn dĩ đã tái nhợt của Phó Cát lập tức bắt đầu hồi phục huyết sắc với tốc độ cực kỳ nhanh.
Diệp Quân nở nụ cười.
Nhìn thấy cảnh này, thím Kiều cảm thấy như mình đang mơ, đột nhiên chạy đến bên cạnh Phó Cát, hai tay nắm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308759/chuong-4796.html