Chương trước
Chương sau


Tông Võ nhìn hắn với ánh mắt ẩn chứa sát ý. Vốn gã đã nắm chắc thắng lợi, nào ngờ lại xuất hiện tên yêu nghiệt này mà ngay cả bản thân gã hơn hắn mấy cảnh giới cũng không giết được ngay, giá mà có thêm chút thời gian thì tốt rồi.



Diệp Quân đi đến, nói với Việt Kỳ: “Thư viện Thanh Châu có vấn đề, lập tức thông báo Tổng viện phái cường giả cao cấp đến quay ngược thời gian”.



Rồi ôm Phó Cát rời đi.



Chu Khâu sa sầm mặt: “Dám nói thư viện có vấn đề, đúng là láo toét”.



Diệp Quân quay lại nạt lên: “Ông mới láo toét!"





Khí thế ồ ạt khiến Chu Khâu bị áp đảo đến ngẩn ra.



Diệp Quân lạnh lùng trừng mắt nhìn rồi bước đi.



Để lại Chu Khâu mặt mày tái mét, ánh mắt âm trầm.



Việt Kỳ liếc nhìn ông ta và Tông Võ, nói: “Người đâu”.







U u u!



Tiếng kiếm minh vang lên. Một ông lão xuất hiện cạnh bà ta.



Việt Kỳ lạnh nhạt ra lệnh: “Lệnh cho tất cả đệ tử Kiếm Tông đến thư vện ngay lập tức”.



Chu Khâu lập tức hỏi: “Việt tông chủ có ý gì?"



Việt Kỳ liếc sang: “Ta bảo vệ đệ tử của ta, có gì không?"



Chu Khâu: “Bọn họ được thư vện bảo đảm an toàn, bà...”



Việt Kỳ ngắt lời: “Ta không tin ông”.



Chu Khâu sượng trân.



Việt Kỳ không nói gì thêm mà dẫn dắt các đệ tử kiếm tu đi mất.



Chu Phu quay sang nói với ông lão kế bên: “Báo cho thư vện và Nam Châu, lập tức gọi cường giả thư vện và Kiếm Tông đến ngay”.



Rồi lại nói với Chu Khâu: “Ta cũng không tin ông”.



Rồi đưa người của mình đi.



Không chỉ vì nghe Diệp Quân nói mà không tin Chu Phu, một phần khác là vì quả cầu ghi hình bị hỏng kia.



Ban đầu họ chỉ cho rằng có gì đó bất thường, bây giờ mới dám chắc có người cố ý gây nên.



Mà đó chỉ có thể là phía chủ trì lần này - thư vện Thanh Châu.



Chu Khâu bị bỏ lại với sắc mặt xấu xí.



Tông Võ thì hai mắt ngập tràn sát ý.



...

Bên ngoài.



Thấy Diệp Quân đi đến với thi thể Phó Cát trên tay, đầu óc thím Kiều trống rỗng, cả người ngã quỵ xuống đất. Tay người bán thịt kế bên hốt hoảng đỡ bà: “Thím Kiều...”



Toàn thân bà run lên bần bật, một hồi sau mới vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh băng của Phó Cát. Môi bà mấp máy nhưng không thốt nên lời.



Diệp Quân nhìn người phụ nữ trong cơn rối trí mà lòng đau như cắt, không dám ngẩng lên nhìn bà, lí nhí nói: “Xin lỗi thím...”



Thím Kiều run rẩy hỏi: “Nó... tử trận vì Thanh Châu sao?"



Diệp Quân lắc đầu: “Có người gian lận, huynh ấy cứu ta mà bỏ mạng”.






























Hắn và Dương Dĩ An theo Việt Kỳ đi vào đại điện, bên trong đã có Diệp Thần, Chu Phu và các cường giả Nam Châu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.