Tất nhiên là không miễn phí, muốn vào xem cận cảnh trận chiến thì phải có tiền, đá quan sát càng gần võ đài thì càng đắt, nghe nói đá quan sát phía trước nhất có giá là hàng chục vạn linh tinh cực phẩm.
Cứ thế mà tính thì thư viện Quan Huyên kiếm được rất nhiều tiền.
Dương Dĩ An là người nhà của người tham gia, dĩ nhiên cô bé không cần phải mua vé vào cổng, họ có một khu quan sát riêng.
Dương Dĩ An đã đến từ sớm, cô bé còn mang theo một cái ghế đẩu nhỏ.
“Dĩ An cô nương”.
Ngay lúc này bên cạnh Dương Dĩ An bỗng vang lên giọng nói quen thuộc.
Dương Dĩ An quay lại nhìn thì thấy người gọi cô bé là thím Kiều, bên cạnh thím Kiều là người đàn ông bán thịt. Hôm nay người đó không cởi trần, mặc một chiếc áo vải thô, trông gã hơi bất an và lo lắng.
Nhìn thấy thím Kiều, Dương Dĩ An cảm thấy hơi chột dạ.
Lúc này, thím Kiều và người đàn ông bán thịt đi đến chỗ Dương Dĩ An, bà ấy lấy một túi giấy dầu ra rồi đưa cho Dương Dĩ An, cười nói: “Dĩ An cô nương, đây là bánh bao ta làm cho kịp bữa sáng, nhân gì cũng có, cô ăn đi”.
Dương Dĩ An hơi do dự, sau đó nói: “Cảm ơn”.
Thím Kiều cười nói: “Khách sáo gì chứ”.
Nói rồi bà ấy lấy một bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308693/chuong-4730.html