Lúc này hắn chợt hiểu thì ra kiếm ý của hắn có liên quan tới tâm cảnh và trật tự.
Dương Dĩ An bỗng quay đầu lại nhìn Diệp Quân, nghi hoặc hỏi: “Lỗi của huynh?”
Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ, mỉm cười: “Đương nhiên, nếu ta gặp muội sớm hơn thì muội sẽ không phải khổ thế này”.
Dương Dĩ An ngơ ngác.
Diệp Quân xoa đầu cô bé: “Phía trước náo nhiệt quá, chúng ta đi xem đi”.
Nói xong hắn kéo Dương Dĩ An đi về phía trước.
Thành Thanh Châu hôm nay vô cùng nhộn nhịp, đường phố đông đúc người qua lại, may mà sau này thành Thanh Châu mở rộng, nếu không cũng không thể chứa được nhiều người như thế.
Hôm nay Dương Dĩ An rất vui, kéo Diệp Quân đi ăn món này rồi lại ăn món kia, trên tay cầm một đống đồ ăn.
Hai người đi dạo một lúc rồi tới Tiên Bảo Các.
Tiên Bảo Các tọa lạc ở nơi phồn hoa nhất thành Thanh Châu, người các châu đến đều sẽ tới đây chơi, người giàu sẽ đi mua sắm một lượt, chỉ cần ngươi có tiền là hầu như có thể mua được mọi thứ mà ngươi muốn.
Trong dân gian có câu: Chỉ cần ngươi có tiền thì không có chuyện gì Tiên Bảo Các không làm được.
Tuy rằng Diệp Quân rất không muốn vào Tiên Bảo Các, nhưng Dương Dĩ An muốn vào xem, hết cách, hắn chỉ đành dẫn cô bé vào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308688/chuong-4725.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.