Nhất định có điều mờ ám!
Chính hắn cũng cảm thấy có điều mờ ám!
Khi người xung quanh nhìn thấy hắn tiếp tục rút được giấy trắng, vẻ mặt dần trở nên kỳ quái, tên này là con ông cháu cha à?
Mọi người đều liếc nhìn Việt Kỳ.
Việt Kỳ nhìn Diệp Quân: “Bước sang bên cạnh”.
Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Tông chủ, ơ...”
Việt Kỳ bình tĩnh nói: “Không có gì mờ ám cả, bước sang bên cạnh đi”.
Diệp Quân lắc đầu cười: "Được thôi!"
Nói xong, hắn bước sang một bên.
An Mộc Cẩn và Phó Cát bước lên đài tỷ võ, An Mộc Cẩn nhìn Phó Cát, cười nói: “Ngươi khiến mọi người ngạc nhiên đấy”.
Phó Cát không nói gì, chỉ nắm chặt kiếm trong tay.
An Mộc Cẩn cười nói: "Đến đi!"
Phó Cát gật đầu: "Mong chỉ bảo”.
Vừa dứt lời trong nháy mắt, y đột nhiên hóa thành luồng kiếm quang biến mất tại chỗ.
Cách đó không xa, hai mắt An Mộc Cẩn híp lại, đồng thời, kiếm trong tay rút ra khỏi vỏ.
Ầm!
Bỗng chốc, hai luồng kiếm quang vỡ tan, cả hai đồng thời lui về sau, trong quá trình lui về, kiếm trong tay An Mộc Cẩn đột nhiên bay ra ngoài.
Thuật ngự kiếm!
Xa xa, sắc mặt Phó Cát không chút thay đổi, y lùi chân phải về sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308673/chuong-4710.html