Khi nhìn thấy hai người họ, Diệp Quân lập tức sửng sốt.
Người đi lên là Phó Cát, mà đối thủ của y chính là Thác Bạt Cổ.
Oan gia ngõ hẹp.
Thấy đối thủ của mình là Phó Cát, Thác Bạt Cổ đột nhiên cười phá lên: “Lần này ngươi sẽ không may mắn như trước nữa đâu”.
Phó Cát không lộ ra biểu cảm nào, cũng không lên tiếng.
Thác Bạt Cổ cười nói: “Tới đi, đừng nói là ta bắt nạt ngươi, ta cho ngươi đánh trước ba nhát kiếm!”
Phó Cát liếc nhìn Thác Bạt Cổ, đột nhiên giậm nhẹ chân, một giây sau, y đột nhiên biến mất tại chỗ như tia chớp, vẻ mặt Thác Bạt Cổ ở đằng xa lập tức thay đổi, lúc định chống trả, một thanh kiếm đã đâm thẳng vào giữa trán Thác Bạt Cổ.
Kiếm đâm vào tầm nửa tấc, máu chảy ra ngay lập tức!
Xung quanh im lặng không một tiếng động.
Ngu Ngưng nhìn chằm chằm Phó Cát, khẽ cau mày, vô cùng ngạc nhiên.
Đôi mắt của An Mộc Cẩn cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trên mặt Diệp Quân nở nụ cười, có thể thấy được trong khoảng thời gian này Phó Cát đã rất cố gắng.
Thác Bạt Cổ nhìn chằm chằm Phó Cát: “Sao có thể chứ, thực lực của ngươi sao có thể...”
Phó Cát lạnh lùng nhìn y, sau đó thu kiếm lại và quay người rời đi.
Nhưng lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308670/chuong-4707.html