Trong tích tắc, kiếm ý trật tự và khí tức của hắn điên cuồng dâng trào, chỉ trong chốc lát, kiếm ý trật tự của hắn đã đạt tới cảnh giới Kiếm Hoàng.
Nhưng Diệp Quân lại không hề cảm thấy vui mừng, hắn nhẹ nhàng vung tay lên, kiếm ý trật tự đó lập tức tiêu tan.
Trật tự càng lớn, trách nhiệm càng lớn!
Ngày hôm sau.
Trời vừa tờ mờ sáng là Dương Dĩ An đã chạy ra khỏi phòng, lúc nhìn thấy Diệp Quân đang ngồi ở cửa, cô bé bỗng giật mình.
Diệp Quân đột nhiên quay lại nhìn cô bé, cười nói: “Dậy rồi sao?”
Dương Dĩ An gật đầu: “Vâng”.
Diệp Quân đứng dậy, đi đến trước mặt Dương Dĩ An rồi đưa tay ra, cười nói: “Hôm nay thi đấu nội môn, muội không thể vắng mặt đâu đấy”.
Dương Dĩ An chớp mắt: “Huynh đang đợi ta à?”
Diệp Quân gật đầu: “Tất nhiên”.
Dương Dĩ An lập tức mỉm cười, như trăm hoa nở rộ.
Một lúc sau, Diệp Quân dẫn theo Dương Dĩ An ngự kiếm rời đi, thanh kiếm xuyên qua bầu trời rồi biến mất ở nơi chân trời.
Sân luyện võ.
Cuộc thi đấu nội môn ngày hôm nay có thể nói là một sự kiện hoành tráng, toàn bộ đệ tử Kiếm Tông đã đến rất sớm và chiếm một vị trí thuận lợi để theo dõi.
Mặc dù chỉ có hơn bảy mươi đệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308668/chuong-4705.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.