Trưởng lão kia nhìn số linh tinh trong tay rồi xoay người biến mất, xuất hiện lại trước Tông chủ Các.
Ông ta cung kính dâng lên rồi nói rõ một năm một mười lại cho Việt Kỳ.
Bà ta gật đầu: “Ta biết rồi”.
Vị trưởng lão lại cung kính hành lễ rồi dợm lui ra.
Bỗng thấy Việt Kỳ chỉ tay vào số linh tinh: “Của ngươi này”.
Ông ta biến sắc, cuống quít nói: “Không dám! Không dám ạ!"
Rồi như chạy biến mà đi.
Từ trên xuống dưới Kiếm Tông, không ai là không kính phục vị Tông chủ này. Khi bà mới sáng lập nơi này, đã có rất nhiều tông môn thế gia đến nói chuyện, muốn đưa con em hoặc thế lực tâm phúc của mình vào.
Nhưng Việt Kỳ lại đáp trả cực kỳ điên cuồng.
Bằng cách xách kiếm tìm tới mấy thế gia tông môn đó ở tận Tổng viện.
Làm cho sau đó không còn ai dám tìm tới gây khó dễ cho Kiếm Tông Thanh Châu nữa.
Sở dĩ nơi này có thể phát triển thịnh vượng như vậy đều là nhờ công của Việt Kỳ, vì vậy ai nấy đều vừa kính vừa sợ.
Ngu Ngưng kế bên mở miệng hỏi: “Hắn muốn làm gì vậy sư phụ?"
Việt Kỳ nhìn đống linh tinh, lập tức nhìn ra đây là quà khen thưởng của Tiểu Ái.
Bởi vì cơ chế này ban đầu do chính bà đề nghị.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308648/chuong-4685.html