Diệp Quân biết rõ hắn không thể ở đây ăn năn hối hận, bây giờ gặp rất nhiều vấn đề nhưng hắn lại không có năng lực thay đổi những vấn đề ấy, bây giờ hắn phải thay đổi chính mình trước.
Dù sao hắn cũng không còn là Viện trưởng của thư viện Quan Huyên nữa!
Một lúc sau, cô bé đưa Diệp Quân đến một phủ đệ, khi nhìn thấy phủ đệ này, Diệp Quân sững người.
Diệp phủ!
Ngày xưa khi hắn đến Thanh Châu kiện cáo đã từng tới đây, Tộc trưởng nhà họ Diệp lúc đó còn tặng cho hắn hai thanh kiếm.
Cô bé nói: “Nhà họ Diệp đang tuyển người giúp việc, mỗi tháng mười viên linh tinh”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Nói rồi hắn nhìn cô bé: “Muội có muốn làm cùng không?”
Cô bé lắc đầu.
Diệp Quân muốn nói lại thôi.
Cô bé chỉ nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân mỉm cười: “Cẩn thận một chút, đến lúc đó ta sẽ đi tìm muội”.
Cô bé không nói.
Diệp Quân bảo: “Ở chung đã hai ngày, ta vẫn chưa biết tên của muội là gì!”
Cô bé im lặng.
Diệp Quân cười hỏi: “Không thể nói à?”
Cô bé nhìn hắn: “Cha mẹ mất sớm, không có tên”.
Nói xong cô bé quay người bỏ đi.
Bỏ lại Diệp Quân sững sờ tại chỗ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308623/chuong-4660.html