Chương trước
Chương sau


Chủ nhân bút Đại Đạo nhẹ nhàng nhấc ống tay áo, cười nói: “Nếu không phải vì muốn cho bọn họ chút thể diện… thì đâu đến lượt các ngươi vào vai phản diện chứ?”



Nói đến đây, ông ta thở dài một hơi, trong tiếng thở dài như tràn đầy bất đắc dĩ, nếu không phải ông ta đã lựa chọn Thao Quang Ẩn Hối, chỉ sợ mình cũng xong đời rồi.



Đa Nguyên Đạo Đế nhìn chằm chằm vào chủ nhân bút Đại Đạo một hồi, sau đó lại cười nói: “Thực lực của ngươi cũng chỉ tầm thường thôi, nhưng rất có khả năng lừa người đấy.”



Chủ nhân bút Đại Đạo cười ha hả.





Nhưng đúng vào lúc này, Đa Nguyên Đạo Đế đột nhiên nhíu mày, lát sau, ông ta nở nụ cười: “Thú vị đấy, giết được cả A Phu…”



Chủ nhân bút Đại Đạo chậm rãi nhắm mắt lại, lát sau, ông ta cũng cười cười: “Ta vẫn lại đánh giá thấp tên nhóc này rồi.”



Ông ta vốn tưởng Diệp Quân đánh không lại gã thể tu kia, bởi vì Diệp Quân không có Đại Đạo hộ thể, tiến vào dòng thời gian của nền văn minh vũ trụ Thiên Hành này sẽ gặp tình trạng bị Quang Âm ăn mòn, nhưng ông ta không ngờ, Diệp Quân không chỉ có thể kháng được lực ăn mòn từ Quang Âm mà còn giết được gã thể tu.







Quá bất ngờ.



Nhưng cũng vào lúc này, cách đó không xa, Đa Nguyên Đạo Đế chợt xòe bàn tay, sau đó phất tay áo một cái, cách nơi đây chừng vài trăm trượng, thời không vùng bên phải đột nhiên biến thành một vòng xoáy thời không Quang Âm rất quỷ dị.



Chủ nhân bút Đại Đạo chau mày.



Đa Nguyên Đạo Đế hô: “Việt Y.”



Lời vừa thốt ra, thời không bên cạnh ông ta chợt nứt, giây lát sau, một người đàn ông mặc áo choàng đen chậm rãi đi ra, người này có mái tóc màu bạc, tay nắm một thanh trường đao còn cắm trong vỏ. Gã đi tới, nhìn về phía Đa Nguyên Đạo Đế, Đa Nguyên Đạo Đế cười bảo: “Đi gặp thử vị Diệp công tử kia đi.”



Việt Y gật đầu, xoay người bước về phía vòng xoáy thời không Quang Âm nọ.



Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn theo Việt Y như đánh giá, rồi nói: “Vô Biên.”



Rắc rắc!



Thời không bên cạnh chủ nhân bút Đại Đạo cũng nứt toạc, tiếp đó, Vô Biên Chủ chậm rãi bước ra.



Chủ nhân bút Đại Đạo vốn định cho Diệp Quân tự mình ứng đối với tình huống này, nhưng sau khi nghĩ lại, ông ta vẫn cảm thấy không ổn, rèn đúc thì cũng phải có hạn độ thôi, hiện tại hẳn ông ta nên cho Diệp Quân thêm chút thời gian. Hơn nữa, chủ nhân bút Đại Đạo là ông ta đây đã đích thân đứng ra, nếu còn khiến Diệp Quân chết trong tay vị Đa Nguyên Đạo Đế này hoặc khiến hắn phải gọi người tới giúp thì thật mất mặt chủ nhân bút Đại Đạo này quá.



Vô Biên Chủ xuất hiện, nhìn về phía Việt Y, cười bảo: “Tới đi.”



Việt Y liếc nhìn Vô Biên Chủ, không nói một lời, lập tức rút đao khỏi vỏ.



Vèo!



Thời không trước mặt Vô Biên Chủ đã vỡ ra, một thanh đao vù vù chém tới.



Vô Biên Chủ cười cười, nhấc tay đánh một quyền.



Rầm!






























Cũng vào lúc này, Thủy tổ của nền văn minh Phệ Giả là Cổ Hưu đột nhiên chậm rãi đi về phía Phục Võ, nhìn chằm chằm cô ấy, ánh mắt lóe sát ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.