Chương trước
Chương sau
Nhưng không thể không nói thật sự là quá yêu nghiệt.





Cô ấy cầm kiếm ý, muốn tham khảo, là tham khảo chứ không phải mô phỏng, cô ấy muốn đi con đường kiếm ý của riêng mình.



Yêu nghiệt!



Diệp Quân nở nụ cười, nha đầu này thật sự là một người có thiên phú tu kiếm rất cao, sau này chắc chắn sẽ là một kiếm tu tuyệt thế.



Sau khi đi tới chân trời, Phục Võ cầm ý kiếm đứng trong thiên địa, trên người cô ấy tản ra ý chí kiếm đạo mạnh mẽ, theo ý chí kiếm đạo xuất hiện không ngừng, thời không xung quanh chấn động đến mức liên tục run rẩy, rất đáng sợ.





Một lát sau, cô ấy đột nhiên chém một kiếm về phía trước.



Chỉ một kiếm, thời không trước mặt cô ấy đã nứt ra, cùng lúc đó một ý chí kiếm đạo đáng sợ bao phủ lấy toàn bộ đất trời.



Diệp Quân mở lòng bàn tay, cảm nhận những ý chí kiếm đạo ở xung quanh, dù hiện tại những ý chí kiếm đạo này vẫn không bằng của hắn, nhưng trong đó cũng chứa đựng một loại lý niệm kiếm đạo.



Đáng sợ!







Lúc này, Phục Võ chợt biến thành một tia kiếm quang rơi xuống trước mặt Diệp Quân, cô ấy nhìn Diệp Quân: “Có thể cho ta mượn thanh kiếm lúc trước của ngươi xem thử không?”



Diệp Quân cười nói: “Được”.



Dứt lời, hắn muốn lấy kiếm Thanh Huyên ra, nhưng Phục Võ lại lắc đầu: “Không cần lấy ra, ngươi đưa tay cho ta”.



Tuy Diệp Quân hơi nghi ngờ, nhưng hắn vẫn đưa tay phải ra, Phục Võ duỗi tay nắm lấy tay hắn, sau đó cô ấy chậm rãi nhắm mắt lại.



Diệp Quân càng nghi ngờ hơn.



Lúc này, kiếm Thanh Huyên trong người Diệp Quân chợt rung lên.



Bây giờ Diệp Quân mới hiểu.



Nha đầu này đang cảm nhận kiếm Thanh Huyên!



Một lúc lâu sau đó, Phục Võ mở mắt, cô ấy nhìn Diệp Quân: “Trong kiếm này chứa đựng một tình cảm”.



Diệp Quân hỏi: “Tình cảm?”



Phục Võ gật đầu: “Kiếm đạo có tình cảm... Ngoài tình cảm còn có một ý chí vô địch... Thứ đó còn mạnh hơn của ngươi rất nhiều... mạnh một cách khó tin...”



Nói đến đây, ánh mắt cô ấy chợt trở nên nóng bỏng: “Có lẽ đó là kiếm đạo ta muốn theo đuổi”.



Ong!



Kiếm Thanh Huyên trong cơ thể Diệp Quân chợt rung động dữ dội...

Cảm nhận được sự run rẩy của kiếm Thanh Huyên, Diệp Quân thầm thấy rất khiếp sợ nhìn chằm chằm Phục Võ trước mặt, nha đầu này đang mượn kiếm Thanh Huyên đạt tới giới hạn của kiếm đạo, có lẽ bây giờ cô ấy không tạo ra được kiếm đạo ẩn chứa bên trong kiếm Thanh Huyên, nhưng cô ấy có một mục tiêu, có một phương hướng, mà điều cô ấy phải làm bây giờ chính là tiến về phía trước.



Rõ ràng kiếm Thanh Huyên cũng rất dung túng cho nha đầu này.



Nha đầu này đúng là yêu nghiệt!



Lúc này, Phục Võ đột nhiên trợn mắt nhìn hắn: “Buông tay”.



Diệp Quân lấy lại tinh thần, phát hiện mình vẫn đang nắm tay cô ấy, vì khi nãy xuất thần nên lúc Phục Võ rụt tay lại, hắn còn nắm chặt hơn.



Hắn cười ha hả, buông ta Phục Võ ra.



Phục Võ cũng trợn mắt nhìn hắn.





























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.