Hắn không muốn bảo đối phương đi trộm quả nữa.
Người phụ nữ gật đầu: “Ừm”.
Nói xong, bà ta tỏ vẻ chần chừ.
Diệp Quân cười nói: “Cô muốn nói gì?”
Người phụ nữ hỏi: “Còn kẹo hồ lô không?”
Diệp Quân thoáng sửng sốt, sau đó cười nói: “Còn”.
Sau đó, hắn lấy một xâu kẹo hồ lô ra đưa cho người phụ nữ.
Người phụ nữ nhận lấy kẹo hồ lô, bà ta nhẹ nhàng bóc lớp vỏ kẹo, sau đó ăn rồi hỏi: “Còn nữa không?”
Diệp Quân cười nói: “Muốn bao nhiêu?”
Người phụ nữ ngẫm nghĩ, sau đó giơ năm ngón tay.
Diệp Quân đưa cho người phụ nữ năm xâu kẹo hồ lô, bà ta nhận lấy rồi cất đi.
Diệp Quân chợt hỏi: “Có cần ta dạy cô luyện kiếm không?”
Người phụ nữ khẽ cau mày: “Luyện kiếm cũng cần có người dạy à?”
Nét mặt Diệp Quân cứng đờ, người phụ nữ hỏi một cách khó hiểu: “Không phải là một chuyện rất đơn giản à?”
Diệp Quân hoàn toàn không nói nên lời.
Người phụ nữ chợt đứng dậy: “Ngày mai ta đến thăm ngươi, ngươi đừng đi lung tung, nơi này rất nguy hiểm”.
Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Rất nguy hiểm?”
Người phụ nữ gật đầu, bà ta nhìn hắn: “Ngươi không phải là quả, nếu để quả khác nhìn thấy, bọn họ sẽ giết chết ngươi”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308580/chuong-4617.html