Tiểu Tháp lại nói: “Ta cũng không muốn nhắc lại cái đề tài phụ thuộc nhàm chán này nữa, nhưng cái gì nên nói thì vẫn nên nói. Thứ nhất, thanh kiếm ấy do cô cô ngươi chế tạo cho cha ngươi, tuy người đang cầm nó là ngươi nhưng cũng phải hiểu rõ Tiểu Hồn không nhận ngươi làm chủ, chỉ xem như người thân - đúng hơn là một đứa bé mà thôi. Hiểu ý ta không?"
Diệp Quân im lặng một hồi rồi nói: “Ta phải có một thanh kiếm của riêng mình. Nó phải cùng ta trưởng thành, ta yếu nó yếu, ta mạnh nó mạnh”.
Tiểu Tháp cười đồng ý: “Chính xác, nhưng nếu ngươi có thể khiến Tiểu Hồn cam tâm tình nguyện thần phục thì nó cũng có thể trở thành kiếm của ngươi. Có điều làm vậy rất khó, ngay cả Phục Võ cô nương cũng không làm được chứ đừng nói ngươi. Kiếm Thanh Huyên là do người mạnh nhất thế gian tạo ra, sau đó lại theo cha ngươi đồng sinh cộng tử, cho đến khi cha ngươi cũng miễn cưỡng xem như vô địch. Đã vậy thì nó càng khó lòng vừa mắt người khác”.
Diệp Quân: “Tháp gia cũng vậy đúng không?"
Tiểu Tháp không nói gì.
Diệp Quân: “Ngươi ban đầu đi theo ông nội ta. Không như cha con ta, ông nội đã đánh chém bằng thực lực của bản thân, có tài phú đủ dùng cả đời, mà cha con ta chỉ xem như thừa kế gia sản. Nếu chúng ta không phải con cháu của ông ấy thì Tháp gia cũng đã chẳng thèm để ý rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308567/chuong-4604.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.