Chương trước
Chương sau


Phạn Diêm La Thiên Tử quay lại nhìn Diệp Quân, hắn mỉm cười: “So với giao dịch của Kỳ Chủ, ta càng muốn ở lại nền văn minh Quy Giả học hỏi hơn”.



Phạn Diêm La Thiên Tử nở nụ cười: “Nền văn minh Quy Giả của ta vô cùng hoan nghênh, nhưng cậu có thể nghe thử giao dịch của Kỳ Chủ, nếu thù lao ổn thì có thể cân nhắc đấy”.



Nói xong ông ta quay người rời đi.



Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi nhìn Kỳ Chủ, Kỳ Chủ cười: “Diệp công tử, ta có thể cho cậu thứ cậu muốn”.



Diệp Quân cười hỏi: “Kỳ Chủ biết ta muốn gì à?”



Kỳ Chủ gật đầu: “Biết”.





Diệp Quân nhìn người phụ nữ trước mắt, không nói gì.



Kỳ Chủ phất nhẹ tay.



Chử Tôn lập tức lui đi.



Kỳ Chủ mỉm cười: “Diệp công tử, chúng ta tìm nơi khác nói chuyện nhé?”







Diệp Quân gật đầu: “được”.



Hắn nhìn ra được người phụ nữ này không có địch ý.



Vừa dứt lời, hắn và Kỳ Chủ đã biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lần nữa thì đã ở tầng cao nhất của một tòa tháp cao.



Đứng trên tầng này nhìn xung quanh có thể thấy được vũ trụ tinh không vô tận.



Kỳ Chủ từ từ bước đến cửa sổ, cô ta nhìn nơi sâu trong tinh không vũ trụ, cười bảo: “Diệp công tử muốn chứng minh bản thân”.



Diệp Quân hơi nhíu mày.



Kỳ Chủ nói tiếp: “Kiếm của Diệp công tử rất đặc biệt, sự đặc biệt này vượt qua pháp tắc và đạo tắc của nền văn minh đã biết hiện tại. Nói cách khác, thanh kiếm này có thể phá vỡ tất cả pháp tắc và đạo tắc, bao gồm cả đạo tắc và pháp tắc của nền văn minh vũ trụ cấp sáu. Nhưng thứ cho ta nói thẳng, thực lực hiện giờ của Diệp công tử không xứng với thanh kiếm này”.



Diệp Quân nhìn Kỳ Chủ, không nói gì.



Kỳ Chủ lại nói: “Ta đoán chắc Diệp công tử được nuôi tự do, thực lực của người phía sau cậu quá mạnh, nếu đưa cậu đi cùng thì không có lợi gì cho cậu, vì thế họ đã để cậu phát triển tự do, hy vọng cậu tự trải nghiệm mọi thứ, cuối cùng đi đến đỉnh cao của võ đạo. Mà mấy năm nay, vì trưởng bối trong gia tộc, có lẽ Diệp công tử cũng đã phải chịu áp lực rất lớn, cậu rất muốn chứng minh bản thân nhưng chắc hẳn cậu cũng rất đau đầu”.



Diệp Quân cười hỏi: “Đau đầu chuyện gì?”



Kỳ Chủ quay lại nhìn Diệp Quân, nở nụ cười nhẹ nhàng: “Bởi vì thực lực của trưởng bối gia tộc cậu quá mạnh, cậu muốn vượt qua họ nhưng cậu lại biết rõ, họ thật sự quá mạnh, mạnh đến nỗi rất nhiều lúc khiến cậu tuyệt vọng, đúng không?”



Diệp Quân nhìn vào đôi mắt bình tĩnh như nước trước mặt, trong lòng đã dấy lên sóng gió.



Kỳ Chủ mỉm cười: “Ta chỉ suy đoán thôi”.



Diệp Quân hỏi: “Cô nương nói với ta những điều này chỉ vì muốn giao dịch với ta?”



Kỳ Chủ gật đầu: “Đúng thế”.



Diệp Quân cười: “Cô nương muốn giao dịch gì với ta?”



Kỳ Chủ nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, cậu đang chạy trốn lòng mình à?”



Diệp Quân cau mày.



Kỳ Chủ xòe tay ra, kiếm ý trên người Diệp Quân đột ngột tuôn trào.



Vẻ mặt Diệp Quân thay đổi.



Kỳ Chủ xòe bàn tay ra, một số kiếm ý vô địch xuất hiện trong lòng bàn tay cô ta, cô ta nhìn kiếm ý trong tay, khẽ cười: “Diệp công tử, kiếm ý của cậu rất thuần khiết, hơn nữa đã đắc đạo, nhưng cậu biết trên thuần khiết và đắc đạo là gì không?”



Diệp Quân nhìn Kỳ Chủ: “Là gì?”



Kỳ Chủ mỉm cười: “Phá đạo của mình!”



Diệp Quân hơi cau mày: “Phá đạo của mình?”



Kỳ Chủ gật đầu: “Thực ra kẻ thù lớn nhất hiện giờ của cậu không phải thần trong lòng cậu, mà là bản thân cậu. Cậu vẫn chưa thể thực sự nhìn thẳng vào lòng mình, giống như vừa nãy, cậu lựa chọn chuyển chủ đề, trong tiềm thức cậu đang trốn tránh lòng mình, không muốn đối mặt với một số người và một số chuyện ngay lúc này”.































Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.