Chương trước
Chương sau


Diệp Quân biến sắc, lắc mình biến thành tia kiếm quang rồi biến mất khỏi đó.



Ngay lúc Diệp Quân biến mất, ba cường giả bí ẩn đồ đen bỗng xuất hiện, người đồ đen dẫn đầu nhìn xung quanh, ánh mắt lạnh băng: “Đi”.



Ngay sau đó ba người biến mất.



Ở một diễn biến khác, Diệp Quân ngự kiếm bay đi, lúc này hắn đã bảo Tháp gia che giấu khí tức của mình, mặc dù không biết có tác dụng hay không nhưng tạm thời chỉ có thể như thế.



Tiểu Tháp nói: “Hay là về Đại Chu?”



Diệp Quân lắc đầu: “Nếu gặp kẻ địch mạnh mà về Đại Chu thì sau này ta vô dụng thật sự đấy”.





Tiểu Tháp ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng đúng”.



Diệp Quân nhìn tận cuối tinh không, mắt lóe sáng: “Ba vị cảnh giới Chân Bất Hủ… cũng hay”.



Dứt lời, hắn lắc mình biến thành kiếm quang, sau đó biến mất ở tận cuối tinh không.



Chẳng bao lâu, hắn đến một tinh cầu tĩnh mịch.







Tìm một thác nước, hắn khoanh chân ngồi xuống, sau đó đi vào Tiểu Tháp.



Diệp Quân lấy cuốn sách thời gian mà Loạn Cổ Đại Đế đã tặng cho hắn ra, sau khi được Chương Nam giới thiệu về thời không vũ trụ Đa Nguyên, hắn bắt đầu có hứng thú với ba cấm thuật của thời không vũ trụ Đa Nguyên.



Tiến vào dòng thời gian.



Hắn cũng đã từng ngược dòng Tuế Nguyệt, nhưng Tuế Nguyệt đó chỉ là dòng thời gian vũ trụ, hơn nữa còn không phải là một dòng thời gian hoàn chỉnh, khác hoàn toàn với những gì Loạn Cổ Đại Đế đã nói, vì những gì Loạn Cổ Đại Đế nói là đi vào dòng thời gian vũ trụ khác.



Sau khi mở sách thời gian ra, Diệp Quân cảm thấy rối tung.



Không hiểu!



Diệp Quân sầm mặt.



Tiểu Tháp bỗng nói: “Lúc tộc Loạn Cổ lấy được cuốn sách này, bản thân nó còn chưa hoàn chỉnh, họ đã tốn hàng trăm triệu năm để bù đắp, kiến thức về thời không chứa đựng trong đó không chỉ là một hai điểm, ngươi đừng nghĩ có thể học được nó ngay tích tắc”.



Diệp Quân gật đầu: “Chủ yếu là ta muốn xem thử có thể kết hợp thời không đặc biệt của cuốn sách này và trong tháp không thôi”.



Tiểu Tháp nói: “Ta khuyên ngươi đừng nghiên cứu thứ này”.



Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”



Tiểu Tháp nói: “Ngươi là kiếm tu, nên nghiên cứu về kiếm, nếu kiếm của ngươi có thể đến cực hạn thì có thể đột phá được tất cả các pháp trên thế giới, còn thời gian gì này cứ để Nhất Niệm nghiên cứu là được”.



Diệp Quân im lặng một lúc, bật cười: “Đúng thật là thế”.



Dứt lời, hắn cất sách thời gian vào.



Trong quá trình tu luyện này, hắn sẽ gặp phải nhiều loại công pháp đặc biệt và pháp thần thông, tất cả đều rất mạnh, cũng sẽ khiến hắn động lòng nhưng như Tháp gia đã nói, hắn là kiếm tu, nếu có thể tu luyện kiếm đến cực hạn, một nhát kiếm có thể phá hủy tất cả các pháp tắc trên thế gian thì cần gì phải nghiên cứu những thứ khác? Tham thì thâm!



Tiểu Tháp nói: “Tiếp theo ngươi định thế nào?”



Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Đến nền văn minh Quy Giả, mẹ ta có thể vẫn còn ở đó”.



Tiểu Tháp nói: “Có thể, nhưng mấy người đón ngươi đó…”



Diệp Quân trầm giọng nói: “Không vội…”



Chương Nam và mười hai thị vệ vẫn còn ở trong trận pháp dịch chuyển thời không, Chương Nam dẫn đầu hơi nhắm mắt lại, vẻ mặt bình tĩnh.



Lúc này, một thị vệ bên cạnh cô ta trầm giọng nói: “Chương cô nương, đại thống lĩnh bảo ta đến đón thiếu niên đó… chúng ta lại vứt hắn ở đó, để sau khi về, đại thống lĩnh có thể sẽ…”



Chương Nam quay đầu nhìn thị vệ đó: “Ba cường giả cảnh giới Chân Bất Hủ, ngươi đánh lại họ à?”



Thị vệ đó ngậm miệng.





























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.