Diệp Quân gật đầu, lại hỏi: “Có sợ không?"
Vạn Cổ Phong bật cười ngạo nghễ: “Có gì phải sợ?"
"Có gì phải sợ?"
Các cường giả tộc Vạn Cổ đứng phía sau đồng thanh hô vang như sấm giật.
Bừng bừng khí thế.
Diệp Quân mỉm cười. Những cường giả tộc Vạn Cổ này đúng là bậc tinh anh nhất, không hề thua kém trái cây tinh nhuệ của văn minh Thiên Hành.
Nhưng nếu so với Tịnh Sơ và Phục Võ thì vẫn có chút chênh lệch đó.
Tịnh Sơ cũng lộ ra vẻ tán thưởng. Những người này có tư chất rất tốt, đối mặt với vô số cường địch nhưng không hề sợ hãi, lại còn nâng cao sĩ khí.
Đại Tế Sư bỗng hỏi: “Nghe nói ngươi được mấy kiếm tu chống lưng cho?"
Diệp Quân: “Thì thế nào?"
Đại Tế Sư: “Ta muốn làm quen”.
Diệp Quân lắc đầu.
Đại Tế Sư: “Sao thế?"
Diệp Quân: “Ta muốn tự mình đánh bại các ngươi”.
"Ha ha ha!"
Đại Tế Sư bật cười.
Các cường giả sau lưng ông ta cười theo.
Tịnh Sơ kéo tay áo Diệp Quân: “Ta hiểu ý ngươi rồi”.
Diệp Quân nhìn sang, thấy bà ta lại lãnh đạm nhìn về trước.
Hắn cười cười không nói.
Đại Tế Sư lắc đầu: “Ngươi đúng là ngây thơ, hôm nay để ta dạy cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308474/chuong-4511.html