Chương trước
Chương sau


Diệp Quân gật đầu, lại hỏi: “Có sợ không?"



Vạn Cổ Phong bật cười ngạo nghễ: “Có gì phải sợ?"



"Có gì phải sợ?"



Các cường giả tộc Vạn Cổ đứng phía sau đồng thanh hô vang như sấm giật.



Bừng bừng khí thế.



Diệp Quân mỉm cười. Những cường giả tộc Vạn Cổ này đúng là bậc tinh anh nhất, không hề thua kém trái cây tinh nhuệ của văn minh Thiên Hành.





Nhưng nếu so với Tịnh Sơ và Phục Võ thì vẫn có chút chênh lệch đó.



Tịnh Sơ cũng lộ ra vẻ tán thưởng. Những người này có tư chất rất tốt, đối mặt với vô số cường địch nhưng không hề sợ hãi, lại còn nâng cao sĩ khí.



Đại Tế Sư bỗng hỏi: “Nghe nói ngươi được mấy kiếm tu chống lưng cho?"



Diệp Quân: “Thì thế nào?"







Đại Tế Sư: “Ta muốn làm quen”.



Diệp Quân lắc đầu.



Đại Tế Sư: “Sao thế?"



Diệp Quân: “Ta muốn tự mình đánh bại các ngươi”.



"Ha ha ha!"



Đại Tế Sư bật cười.



Các cường giả sau lưng ông ta cười theo.



Tịnh Sơ kéo tay áo Diệp Quân: “Ta hiểu ý ngươi rồi”.



Diệp Quân nhìn sang, thấy bà ta lại lãnh đạm nhìn về trước.



Hắn cười cười không nói.



Đại Tế Sư lắc đầu: “Ngươi đúng là ngây thơ, hôm nay để ta dạy cho ngươi một bài học”.



Diệp Quân chỉ nhìn ông ta.



Đại Tế Sư: “Từ xưa đến giờ, người có chống lưng và người không có là hai khái niệm một trời một vực. Có câu 'có ô dù thì họa thành phúc, không ô dù thì phúc thành họa', nên sống trên đời ngoại trừ nỗ lực thì còn phải tìm chỗ dựa, khi ấy mới có thể bất bại. Những kẻ cười nhạo ngươi vì núp váy đều là ngu xuẩn, vì chúng không biết hiện thực tàn khốc, không biết có người giúp đỡ sung sướng thế nào”.



Diệp Quân nghĩ một hồi, nói: “Đúng là sướng thật”.



Tiểu Tháp: “...”



Đại Tế Sư: “Có biết vì sao tộc Vạn Cổ năm xưa rất mạnh nhưng tộc Đại Vu vẫn thắng không?"



Ông ta cười: “Vì ta có chống lưng. Không có gì phải xấu hổ, đó là bản lĩnh của chúng ta, ô dù cũng là một loại sức mạnh mà, hiểu chứ?"



Diệp Quân gật đầu: “Biết mà”.



Lại nói: “Ông chỉ cần nói một tiếng thôi là ô dù của ta xuất hiện liền”.



Đại Tế Sư tò mò: “Câu gì?"



Diệp Quân: “Nhìn vào vũ trụ, la to ba chữ ta vô địch”.



"Ha ha”.



Đại Tế Sư cười: “Thú vị đấy”.



Thạch Việt cười to: “Để ta để ta!"





























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.