Chương trước
Chương sau
Pháp Thần Ác Đạo bình tĩnh nói: “Nếu các ngươi kéo chân quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ này, ta có thể giết Diệp Quân”.



Vu Dịch lập tức nói: “Diệp Quân yếu như thế, tại sao bọn ta đi cưỡng chế người mạnh, ngươi lại giết người yếu hơn?”



Pháp Thần Ác Đạo liếc nhìn Vu Dịch, Vu Dịch hơi sợ, Pháp Thần Ác Đạo gật đầu: “Được, vậy ta sẽ giữ chân quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ, các ngươi giết Diệp Quân”.



Dứt lời, cô ta như sợ nền văn minh Vô Gian hối hận lập tức lao về phía quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ.

Pháp Thần Ác Đạo dù gì cũng vẫn kiêng kỵ Diệp Quân. Cái tên mà Nhất điện chủ từng đích thân nói rằng không thể trở mặt này, hiển nhiên là có chỗ chống lưng cực kỳ mạnh.



Cô ta từng gặp Nhất điện chủ, làm sao không biết bà ta cao ngạo đến nhường nào.





Nên chỉ một câu nói của bà ta là đủ để chứng minh sức mạnh của người đứng sau Diệp Quân.



Nhưng cũng chỉ có một chút kiêng kỵ mà thôi.



Nhất điện chủ nói tạm thời không thể trở mặt, không đồng nghĩa với sau này không thể.







Nhưng cô ta vẫn giữ lại hậu chiêu, để Diệp Quân và vũ trụ Vô Gian đánh nhau tới chết.



Thấy Pháp Thần Ác Đạo lao về phía Tịnh Sơ, trực giác mách bảo Vu Dịch có chuyện không hay sắp xảy ra. Nhớ tới Diệp Quân hiện nay yếu hơn Tịnh Sơ rất nhiều, cô ta nhíu mày, không kịp nghĩ ngợi gì nữa.



Mà quay phắt lại nhìn Ba Chí Tôn và các cường giả khác.



Ông ta không nói không rằng mà nhấc chân, hóa thành cầu vồng lao về phía Diệp Quân.



Tịnh Sơ đang chiến đấu với Pháp Thần Ác Đạo và Cổ Thần Long bên kia thấy cảnh này thì biến sắc. Bà ta vừa toan chạy đến thì đã bị vô số lôi kiếp và Cổ Thần Long kia hung hăng chặn lại.



Tịnh Sơ không thèm để ý, xoay người chịu đựng hai đòn tấn công để tiếp tục lao tới. Khi xuất hiện trước Diệp Quân, khóe miệng bà đã đỏ thắm máu tươi, vết thương chồng chất, nhưng tay vẫn tung đấm.



Sức mạnh khổng lồ ùa ra đẩy lui Ba Chí Tôn, nhưng bản thân bà ấy cũng trả giá bằng một ngụm máu.



Bỗng nhiên Tịnh Sơ biến sắc kịch liệt, vội vàng quay lại, chỉ thấy Diệp Quân đang vung kiếm Thanh Huyền đâm thẳng về phía bà ta.



Bà ta vội lùi lại trong hoảng hốt, nhưng giữa trán vẫn ứa ra một giọt máu.



Tịnh Sơ bàng hoàng mở to mắt nhìn Diệp Quân.



Tiểu Tháp bỗng lên tiếng: “Tịnh Sơ cô nương, hắn đã tiến vào trạng thái Phong Ma toàn phần rồi, không quen biết ai hết. Cô hãy cùng ta áp chế...”



Lời còn chưa dứt, Diệp Quân đã túm nó vứt ra bên ngoài, sau đó vung kiếm chém xuống.



Oành!



Tiểu Tháp bị đánh bật về phía Tịnh Sơ.



Trên người toàn là vết nứt nẻ.



Nó lắp bắp: “Má ơi... Ranh con! Ta là Tháp gia của mi mà cũng dám dùng kiếm Thanh Huyền chém hả?!"



Tịnh Sơ đón lấy nó, nhìn lên chỉ thấy trong mắt Diệp Quân tràn ngập sát ý, lệ khí và oán niệm.



Tịnh Sơ chần chừ, đoạn đưa tay lên chỉ vào hắn rồi chỉ vào bản thân: “Người phe mình”.





Rồi cảm thấy không đúng nên sửa lời: “Quả phe mình”.







Tiểu Tháp: “...”







Nhưng Diệp Quân mặc kệ, hóa thành kiếm quang đỏ máu chém tới.







Tiểu Tháp la lên: “Chạy trước đi, để hắn tập trung vào bọn kia!"







Tịnh Sơ nghe vậy thì do dự một thoáng trước kia thoắt cái lùi lại mấy vạn trượng.







Quả nhiên, Diệp Quân chuyển sự chú ý sang mấy tên Thánh Vương.







Bọn họ thấy hắn nhìn sang thì đều nhíu mày, tự hỏi tên này đang chơi trò gì?




Xoẹt!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.