Chương trước
Chương sau
Sau khi mấy ác tự và ác huyết đó bắt đầu bùng cháy, kiếm thế và kiếm quang của Phục Võ bị trấn áp, mà sau khi kiếm thế và kiếm quang bị áp chế, vô số tà niệm ùa vào, Phục Võ cau mày, mấy tà niệm đó quá mạnh, nếu ở trạng thái đỉnh phong thì bà ta sẽ không sợ, nhưng lúc này bà ta chỉ có sáu bảy phần thực lực lúc thời kỳ đỉnh cao thôi, cộng thêm còn bị phân tâm nên bà ta đã hơi khó chống cự.





Thấy thế Pháp Thần Ác Đạo bỗng niệm một câu chú cổ, ngay sau đó vô số tiếng gầm gừ tà ác bỗng xuất hiện trong thế giới Ác Thư, những âm thanh này thổi về phía Phục Võ như cơn bão dữ.



Phục Võ nhìn Diệp Quân sau lưng, bà ta nhắm mắt lại, sau khi ổn định tâm thái, bà ta đột nhiên mở mắt ra, vô số kiếm quang bay ra từ giữa trán bà ta, điên cuồng đánh lại sức mạnh tà ác đáng sợ xung quanh.





Nhưng ngay lúc này, đồng tử Phục Võ co rụt lại, bà ta xoay người, một sức mạnh đáng sợ bỗng lao đến.



Lại một cường giả nữa xuất hiện.



Phục Võ kéo Diệp Quân ra phía sau, chém mạnh một nhát kiếm về phía trước. Keng! Kiếm quang vỡ tan, Phục Võ và Diệp Quân bị đánh văng ra xa, ngay khi họ văng ra, vô số ác tự và ác huyết lao về phía họ như điên.





Khi Phục Võ và Diệp Quân bị đánh bay ra ngoài, bà ta bảo vệ gắt gao Diệp Quân đang ở sau lưng mình, tự nhận lấy gần như toàn bộ sức mạnh.



Hai người lùi lại mấy vạn trượng mới dừng lại, khi vừa mới dừng lại, Phục Võ cảm thấy trong cổ họng mình hơi ngọt, ngay sau đó, một vệt máu tươi từ từ chảy ra từ trong khóe miệng của bà ta. Bà ta cũng không quan tâm đến bản thân mình mà ngay lập tức phóng ra kiếm ý bảo vệ Diệp Quân đang ở sau lưng, đồng thời, đột nhiên bà ta vung tay cầm kiếm về phía trước.



Kiếm quang giống như ánh trăng.



Vèo!



Ác tự và ác huyết bùng cháy ở trước mặt ngay lập tức bị kiếm của bà ta đẩy lùi, mặc dù ác tự và ác huyết vô cùng mạnh mẽ, nhưng thanh kiếm của Phục Võ cũng rất đáng sợ, vì vậy, những ác tự và ác huyết này hơi kiêng dè thanh kiếm của Phục Võ.



Phục Võ thấy Diệp Quân không bị thương mới từ từ ngẩng đầu nhìn về phương xa, ở bên ngoài cách đây mấy vạn trượng, có một ông lão đang đứng ở đó. Ông lão đó mặc áo dài màu đen, vẻ mặt cực kỳ hung ác, đôi mắt sáng rất có tinh thần, vác theo một thanh kiếm trọng xích ở sau lưng, thanh trọng xích này rất lớn, còn lớn hơn cả cơ thể ông ta, tạo nên cảm giác cực kỳ áp bức.



Tầm mắt của Phục Võ dừng lại trên thanh trọng xích sau lưng ông lão đó một lúc, bà ta xòe bàn tay trái, một luồng kiếm ý bay ra, cuối cùng nó biến thành từng lớp lá chắn bảo vệ Diệp Quân đang đứng ở sau lưng bà ta. Bởi vì bà ta sợ Pháp Thần Ác Đạo sẽ nhân lúc bà ta không chú ý mà hút máu của Diệp Quân một lần nữa.



Ở phía đối diện, Pháp Thần Ác Đạo nhìn ông lão đột nhiên xuất hiện đó, nhíu chặt lông mày lại, cực kỳ không vui: “Hồng Thánh Vương, ông đang làm gì vậy?”



Ông lão bình tĩnh đáp: “Pháp Thần, ta biết ngươi muốn ba loại huyết mạch đặc thù trong người Diệp Quân, ba loại huyết mạch đặc thù đó có thể thuộc về ngươi, nhưng tòa tháp và thanh kiếm trên người hắn phải thuộc về tộc Đại Vu ta. Còn thần vật của nền văn minh Thiên Hành cũng sẽ được phân chia theo những gì chúng ta đã thỏa thuận trước đó”, Pháp Thần Ác Đạo nhìn chằm chằm ông lão, không nói gì.



Ông lão cũng không sợ cô ta: “Rất công bằng, đúng không?”



Pháp Thần Ác Đạo thu ánh mắt lại, cô ta nhìn vào Phục Võ và Diệp Quân đang ở xa xa: “Được”.



Ông lão nhìn Pháp Thần Ác Đạo: “Hợp tác vui vẻ”.



Dứt lời, ông ta đột nhiên bước về phía trước một bước, chỉ trong tích tắc, thanh trọng xích đó đã phóng tới đỉnh đầu của Phục Võ, sau đó đập mạnh xuống.





























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.