Chương trước
Chương sau
Một chùm ánh sáng vàng phóng xuống chỗ Phục Võ.



Uy thế cường đại hủy diệt thiên địa!



Thấy Tông Thánh Vương bất chợt ra tay, các cường giả của nền văn minh Thiên Hành đều kinh hãi.

Tông Thánh Vương nhìn chằm chằm Phục Võ, trong mắt ông ta không giấu được sát khí.



Ông ta vốn định lôi kéo Phục Võ về nền văn minh Vô Gian, nhưng bây giờ xem ra đã không thể nữa rồi, nếu vậy thì ông ta sẽ ra tay quả quyết, bởi vì một khi Phục Võ hồi phục thương thế, bắt tay cùng quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ thì sẽ tạo thành mối uy hiếp cực lớn đối với nền văn minh Vô Gian!



Phải nhân lúc Phục Võ bị thương nặng, diệt trừ bà ta luôn!





Ngoài ra, hôm nay cũng phải hủy diệt nền văn minh Thiên Hành này!



Còn tổ thạch luân hồi và cây sinh mệnh Thiên Hành, nền văn minh Vô Gian nhất định phải có!



Khi Tông Thánh Vương vừa lao tới trước mặt Phục Võ thì một tàn ảnh bất ngờ ấp vào ông ta thật mạnh.







Đoàng!



Ánh sáng vàng vỡ tan, Tông Thánh Vương bị đẩy lùi mấy trăm trượng. Ông ta ngẩng đầu thì thấy phía sau Phục Võ có một người phụ nữ đang đứng, chính là quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ!



Cơ thể Tịnh Sơ nứt ra, máu tươi không ngừng trào ra từ khóe miệng, sắc mặt bà ta trắng bệch như tờ giấy, không một chút huyết sắc, gần như đã cạn kiệt sức lực.



Tông Thánh Vương nheo mắt lại, sát ý kinh người.



Hôm nay dù thế nào cũng phải loại bỏ hai quan chấp hành đứng đầu này, nếu không sau này nền văn minh Vô Gian sẽ gặp rắc rối lớn. Bởi vì thực lực của hai người quá yêu nghiệt, nếu để họ khôi phục nguyên khí… Nghĩ đến đây, Tông Thánh Vương nắm chặt tay lại, khi ông ta nắm tay, một luồng sáng màu vàng phát ra từ lòng bàn tay ông ta, trong tích tắc, ông ta bắn ra như quả đạn pháo, lao thẳng về Tịnh Sơ đang ở cách đó không xa.



Sức mạnh đáng gờm một lần nữa phá vỡ thời không thần cảnh Thiên Hành vừa mới khôi phục!



Thấy Tông Thánh Vương lại xông tới, trong mắt Tịnh Sơ hiện lên vẻ quyết tâm. Mà lúc này, Phục Võ chợt nắm lấy quả hạch đã được sửa lại, nhét vào trong người, tiếp đó bà ta quay người lại chém mạnh xuống.



Đùng!



Ánh sáng vàng vỡ tan, Phục Võ và Tông Thánh Vương đồng thời lùi lại liên tục!



Mỗi người đều lùi lại cả gần vạn trượng.



Phục Võ vừa mới dừng lại, khóe miệng đã trào máu tươi, lúc này bà ta và Tịnh Sơ đều đã bị thương nặng, đối mặt với Thánh Vương tràn đầy năng lực đến từ vũ trụ Vô Gian này, đương nhiên họ đang ở thế bất lợi.



Tông Thánh Vương cúi đầu nhìn nắm đấm của mình, trên nắm đấm có một vết kiếm sâu hoắm, sắc mặt ông ta bỗng trở nên âm trầm. Ông ta từ từ ngẩng đầu nhìn Phục Võ, sát ý trong mắt càng rõ ràng hơn. Tông Thánh Vương lại nắm tay phải lại lần nữa, một luồng ánh sáng vàng khủng khiếp bộc phát ra từ cơ thể ông ta, trong ánh sáng vàng ấy có chứa vô số phù văn bí ẩn mỏng như cánh ve, mỗi phù văn đều chứa sức mạnh đáng sợ. Đối mặt với luồng sáng này, trong mắt Phục Võ hiện lên vẻ tàn nhẫn, bà ta không lùi mà tiến, hai tay cầm kiếm rồi chém mạnh về phía trước.



Kiếm quang như thác nước.



Ầm ầm!



Thanh kiếm chém mạnh xuống, luồng ánh sáng vàng bị chém vỡ tan, nhưng sức mạnh cường đại bộc phát ra cũng khiến Phục Võ phải lùi lại liên tiếp. Trong lúc lùi lại, miệng Phục Võ không ngừng phun ra máu tươi. Diệp Quân đang định ra tay thì lúc này Vu Dịch bỗng hiện thân trên bầu trời, hét lên chỉ vào Diệp Quân bên dưới: “Tông Thánh Vương, giết người này trước đã”.



Diệp Quân nghe vậy thì nổi giận, mẹ kiếp, lão tử làm gì cô hả? Sao cô lại hận ta như thế? Cứ làm như hắn ngủ với cô ta rồi chối bỏ vậy.



Tông Thánh Vương nhìn Diệp Quân, thấy cảnh giới của hắn quá thấp thì không để ý, phất tay một cái, một luồng ánh sáng vàng bay về phía Diệp Quân.



Diệp Quân sầm mặt, đang định ra tay thì lúc này tổ thạch luân hồi bên cạnh bỗng lao vào luồng sáng đó.



Ầm!!





Ánh sáng vàng vỡ vụn, tổ thạch luân hồi bay đi rất xa, cuối cùng vừa vặn lăn uống dưới chân Diệp Quân, kêu thảm: “A… A… Ta đau quá… Ta sắp chết rồi…”







Diệp Quân: “…”







Nhất Niệm nhoẻn miệng cười, cô ta biết tổ thạch luân hồi tơ tưởng đến tướng công của mình, cô ta không khỏi nhìn Diệp Quân bên cạnh với vẻ chờ mong. Diệp Quân ngẩng đầu nhìn Vu Dịch, đối phương lúc này cũng đang nhìn hắn, kẻ thù nhìn nhau, ghen ghét đỏ mắt.







Vu Dịch nhìn Diệp Quân, lại nói: “Tông Thánh Vương, trên người tên này có một thanh thần kiếm và một tòa tháp nhỏ, đều là báu vật nhân gian…”







Tông Thánh Vương đột nhiên biến mất tại chỗ, đi thẳng tới chỗ Diệp Quân.







Ông ta vốn định giải quyết Phục Võ và quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ trước, dù sao hai người này có uy hiếp lớn hơn. Nhưng nghe Vu Dịch nói thế, ông ta vẫn chọn nể mặt cô ta, giải quyết Diệp Quân trước, dù sao Phục Võ và Tịnh Sơ đã cạn kiệt sức lực, lát nữa giết cũng được.







Hơn nữa người đàn ông kiếm tu nhân loại này rất yếu, có thể giết chết dễ dàng. Thấy Tông Thánh Vương lao về phía mình, Diệp Quân nheo mắt lại, trong cơ thể hắn tuôn ra vô số kiếm ý.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.