Chương trước
Chương sau
Tuy không ở cùng thời không, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được võ ý Tịnh Sơ phát ra đáng sợ cỡ nào.



Thì ra bà ta không phải kiếm tu, mà là võ tu à?



Diệp Quân thực sự hơi tê dại.



Hai người phụ nữ này đều quá khủng khiếp!



Một người là kiếm tu nhưng lại thích đánh quyền!



Một người là võ tu nhưng lại thích dùng kiếm!





Hơn nữa còn đều rất mạnh!



Thế nào là thiên tài?



Thế nào là yêu nghiệt?



Giờ khắc này, Diệp Quân thật sự hơi chấn động, bởi vì từ trước đến nay hắn luôn cho rằng thiên phú của mình không tệ, ít nhất là ở vũ trụ Quan Huyên, hắn tuyệt đối là người đứng đầu.







Mà bây giờ gặp hai người phụ nữ này, hắn mới phát hiện, hình như thiên phú của hắn cũng chẳng là gì…



Lúc này, Nhất Niệm kéo nhẹ ống tay áo Diệp Quân, sau đó an ủi: “Nền văn minh Thiên Hành của chúng ta bao nhiêu năm nay cũng chỉ có được hai người như thế này thôi…”



Diệp Quân cười khổ.



Nhưng cũng đúng, hai người trước mắt này là người xuất sắc nhất trong toàn bộ lịch sử của nền văn minh Thiên Hành.



Vẻ mặt Nhất Niệm cũng cực kỳ phức tạp, bây giờ hai người xuất sắc nhất này đánh nhau, dù ai thua ai thắng thì cũng vẫn là nền văn minh Thiên Hành chịu thiệt.



Như nghĩ tới điều gì, Nhất Niệm quay đầu nhìn Thiên Hành Chủ Tư Oánh bên cạnh. Phát hiện ra ánh mắt Nhất Niệm, Tư Oánh nhìn cô ta: “Cô có tỷ muội không?”



Nhất Niệm gật đầu.



Tịnh An chính là tỷ muội của cô ta.



Tư Oánh lại nói: “Cô sẽ vì người đàn ông bên cạnh mình mà giết tỷ muội của mình chứ?”



Nhất Niệm lập tức lắc đầu, tuy cô ta thích Diệp Quân, nhưng sẽ không vô duyên vô cớ giết Tịnh An.



Tư Oánh quay đầu nhìn Phục Võ trong chiến trường thời không Loạn Cổ kia: “Bà ta đã giết hết tỷ muội của mình”.



Diệp Quân nói: “Không phải các bà muốn giết bà ấy trước sao?”



Tư Oánh nhìn Diệp Quân: “Bà ta đã chết chưa?”



Diệp Quân không nói nên lời, tư duy của những người trái cây này không thể dùng tư duy của loài người để phán xét được.



Nhất Niệm bỗng nói: “Thiên Hành Chủ Tư Oánh, hay là… bà xin lỗi đi?”



Tư Oánh quay đầu nhìn Nhất Niệm, không nói gì.



Ban đầu Nhất Niệm còn hơi sợ hãi, nhưng sau khi nghĩ lại thì thấy người này đã chết rồi, còn phải sợ gì nữa? Thế là cô ta lại bảo: “Thiên Hành Chủ Tư Oánh, bà xin lỗi đi, biết đâu bà ấy sẽ nguôi giận”.



Tư Oánh bình tĩnh nói: “Tại sao ta phải khiến bà ta nguôi giận? Ta phải làm cho bà ta tức chết!”



Nhất Niệm: “…”



Diệp Quân cũng lắc đầu, người này thật thẳng thắn.



Tổ thạch luân hồi vội nói: “Được rồi được rồi, mấy người đừng nói nữa, dừng lại tại đây thôi”.



Nó thật sự sợ Thiên Hành Chủ Tư Oánh này tiếp tục gây chuyện, đầu óc bà ta hơi có vấn đề…







Bây giờ nó hối hận vì đã gọi bà ta ra. Bà ta không biết hiện tại nó khó xử nhường nào ư? Đúng là đồ không có lương tâm!







Lúc này, hai người phía Vu Dịch ở trong bóng tối đều có vẻ mặt nặng nề chưa từng có, họ cũng không ngờ Phục Võ lại là kiếm tu, còn Tịnh Sơ lại là võ thần.







Đúng là yêu nghiệt!







Ông lão phía sau Vu Dịch khẽ nói: “Hai người này có thể coi là người có sức chiến đấu mạnh nhất nền văn minh vũ trụ cấp năm rồi”.







Vu Dịch im lặng, không phản bác.







Bởi vì trực giác nói cho cô ta biết, dù là mấy Thánh Vương trong tộc cũng chưa chắc có thể đánh bại được hai vị quan chấp hành đứng đầu này.







Quá yêu nghiệt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.