Chương trước
Chương sau
Đồng thời, những khí tức kỳ lạ rình rập trong bóng tối Loạn Cổ, quan sát hai người kia cũng khiếp sợ trước sức mạnh mà họ phô bày.



Diệp Quân đứng bên ngoài quan sát cũng đanh mặt trước màn trình diễn thượng hạng này.



Cường giả Diệt Đạo đứng trước họ chẳng khác gì một ông già hom hem ốm yếu.



Nhưng cũng dễ hiểu thôi, vì họ là hai người sở hữu chiến lực đứng đầu của văn minh Thiên Hành mà.



Tiếc rằng hai quan chấp hành đứng đầu yêu nghiệt này hôm nay lại phải phân rõ sống chết, nếu họ có thể bắt tay nhau...





Diệp Quân liếc nhìn Tư Oánh, âm thầm thở dài.



Người văn minh Thiên Hành một khi kết hôn với ngoại tộc thì sẽ không thể luân hồn chuyển thế, nên việc mà vị Thiên Hành Chủ này làm không thể nói là sai, có điều đúng là quá mức tuyệt tình.



Hắn lắc đầu. Đây là chuyện riêng của văn minh Thiên Hành, tốt nhất không nên can dự vào nữa.







Bỗng hắn hỏi tổ thạch luân hồi: “Thời không Loạn Cổ này là cái gì vậy?"



Viên đá vốn không muốn giải thích, nhưng rồi nhớ lại mình không nên làm phật lòng người này, thế là mở miệng: “Nó là thời không đặc biệt đến từ thời đại Loạn Cổ. Năm ấy vạn tộc tranh bá, chia vũ trụ Loạn Cổ thành ba phần, thời không này là một trong số đó. Trong ấy là nơi từng diễn ra chiến tranh văn minh vô cùng khủng khiếp, sau đó không biết vì sao mà nó biến mất biệt tăm. Thủy tổ văn minh Thiên Hành còn từng đi tìm một phen nhưng vô ích, nào ngờ hai người này lại có thể gọi nó xuất hiện...”



Diệp Quân: “Thời đại Loạn Cổ là văn minh cấp mấy?"



Tổ thạch luân hồi: “Cấp năm đỉnh cao”.



Diệp Quân: “So với các ngươi thì ai mạnh hơn?"



Tổ thạch luân hồi: “Nếu chúng ta không xảy ra nội loạn thì chắc chắn đứng đầu các văn minh cấp năm”.



Diệp Quân nhìn hai người đang đại chiến bên kia, không lên tiếng phản bác.



Nó nói đúng.



Nếu văn minh Thiên Hành không nội chiến thì Ác Đạo Minh và vũ trụ Vô Gian tuyệt đối không dám ho he gì.



Diệp Quân lại hỏi tổ thạch luân hồi: “Vì sao lại có đại chiến ở thời đại Loạn Cổ?"



Tổ thạch luân hồi: “Một khi không còn ngoại xâm thì sẽ có nội loạn, văn minh nào cũng vậy thôi”.



Diệp Quân gật đầu: “Ta biết”.



Tổ thạch luân hồi: “Nhưng chuyện của thời Loạn Cổ lại không đơn giản vậy. Theo thủy tổ văn minh Thiên Hành tra ra được, họ chiến đấu với nhau không chỉ để xưng hùng xưng bá mà là để tranh giành thứ gì đấy”.



Diệp Quân tò mò: “Thứ gì mới được?"



Tổ thạch luân hồi: “Ai biết”.



Diệp Quân: “Vậy ngươi biết những gì?"



Tổ thạch luân hồi: “Ta nói thì ngươi có cho ta vào tháp không?"





Diệp Quân nghe vậy thì đen mặt.







Nói tới nói lui vẫn chỉ là để vào tháp thôi!







Nhất Niệm mỉm cười: “Ta cũng muốn biết nữa, tổ thạch”.







Cô ấy tuy là người của văn minh Thiên Hành nhưng cấp bậc trước kia rất thấp, không thể tiếp xúc với những bí mật sâu xa. Tổ thạch luân hồi thì lại là vật nòng cốt nhất của cả văn minh.







Viên đá nghe Nhất Niệm mở miệng thì không dám trá lời, vội vàng lấy lời: “Được được, để ta nói cho cô. Thời không Loạn Cổ bị đánh nát, chia thành ba nơi: một là chiến trường Loạn Cổ, hai là tổ địa Loạn Cổ, ba là vũ trụ Vô Gian”.







Diệp Quân nhíu mày: “Vũ trụ Vô Gian?"







Tổ thạch luân hồi: “Đúng thế. Thiên Hành Chủ đời này đi đến đó là để điều tra văn minh thời Loạn Cổ, không ngờ lại bị nhốt ở bên trong”.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.