Chương trước
Chương sau
Giọng bà rền vang như sấm, vang vọng khắp Thiên Hành Thần Cảnh.



Diệp Quân há hốc mồm nhìn Nhất Niệm, thấy cô nghệch mặt ra, rõ ràng cũng chỉ vừa biết được bí mật này.



Trước kia Nhất Niệm cho rằng văn minh Thiên Hành khinh thường người ngoại tộc nên mới cấm kết hôn, nào ngờ lại có một nguyên nhân khác.



Vô số người văn minh Thiên Hành đều rơi vào khiếp sợ.



Thì ra lý do thật sự đằng sau lệnh cấm kết hôn với đàn ông ngoại tộc lại là thế này!





Phụ nữ văn minh Thiên Hành cưới người ngoài sẽ mất đi ấn ký, một khi có người dẫn đầu vi phạm, văn minh Thiên Hành sẽ chết dần chết mòn.



Tư Oánh trừng mắt nhìn Phục Võ: “Năm đó có nhiều người nói rằng ta ghen tị với ngươi, không chịu nhường ngươi. Thật là nực cười, Tư Oánh ta mà thèm đặt cái chức Thiên Hành Chủ vào mắt sao? Bây giờ ta mới hiểu ra vì sao ngươi năm xưa kinh tài tuyệt diễm, có một không hai nhưng sư phụ lại không chọn làm Thiên Hành Chủ. Bởi vì ngươi từ đầu đến cuối chỉ biết thích gì làm nấy, muốn yêu là yêu, căn bản không quan tâm đến văn minh này...”



Bà ta nhìn khắp nơi với vẻ đau buồn: “Đáng lẽ ta nên liều mạng với ngươi...”







Phục Võ lắc đầu: “Ngươi nói ta thích gì làm nấy, muốn yêu là yêu, quả không sai. Nhưng năm ấy ta và hắn yêu nhau đã làm hại đến người bình thường nào chưa? Chính các ngươi bức vợ chồng chúng ta vào chỗ chết! Nhưng ngươi đã hứa... chỉ cần ta giơ tay chịu trói sẽ tha mạng cho hắn... nhưng...”



Bà ấy gào lên: “Ngươi đã làm gì hả Tư Oánh? Ngươi giam cầm hắn, tra tấn hắn đến chết! Ngươi đã hứa gì?!"



Uỳnh!



Sát ý ngập trời cuồn cuộn dâng lên, thiêu cháy tổ địa Thiên Hành.



Diệp Quân hoảng hồn, vừa kéo Nhất Niệm chạy đi vừa thả kiếm ý và huyết mạch ra để ngăn cản, cũng phải chật vật vô cùng.



Tư Oánh đáp: “Hắn đã không còn đường sống kể từ khi ngươi vì hắn mà giết hai Thượng Thần. Nếu trái tim ngươi coi trọng một gã đàn ông hơn các tỷ muội ruột thì chúng ta làm sao có thể nương tay? Ngươi đã quyết tuyệt, vì sao chúng ta không thể? Phục Võ, đừng nói ngươi đã quên ngươi làm thế nào mà giết hai Thượng Thần rồi chứ?"



Phục Võ gằn giọng: “Là các ngươi ép chúng ta đến đường cùng!"



Tư Oánh cũng gắt lại: “Là ngươi vi phạm thần pháp trước!"



Phục Võ bỗng vung tay chỉ vào Diệp Quân và Nhất Niệm: “Người này cũng dan díu với đàn ông ngoại tộc, nhưng văn minh Thiên Hành lại ủng hộ nó!"



Tư Oánh nhíu mày, nhìn sang thấy Diệp Quân thì sa sầm mặt: “Thiên Hành Chủ đương nhiệm ở đây, lập tức làm...”



"Má ơi!"



Tổ thạch luân hồi bất thình lình nhào ra hét lên: “Tư Oánh, đừng làm chuyện ngu xuẩn! Tuyệt đối đừng! Vị này ngươi chọc không nổi đâu, đi về đi...”



Sợ muốn tè ra quần luôn rồi!



Tư Oánh nhìn Diệp Quân một hồi lâu sau mới quay lại nói với Phục Võ: “Hắn đẹp trai hơn, nhiều chỗ dựa hơn người của ngươi. Là ta thì cũng thành toàn cho, thấy tức không?"



Diệp Quân và Nhất Niệm đồng thời trố mắt.



Vãi?





Thiên Hành Chủ Tư Oánh có cá tính dữ vậy?







Tổ thạch luân hồi cũng rơi vào cơn mê.







Má ơi?







Người này không ngại lớn chuyện hay gì?







Phục Võ nhìn Tư Oánh một hồi rồi cười lớn: “Ta biết ngươi muốn chọc ta tức chết, nhưng tiếc rằng còn lâu mới được”.







Bà ta xách kiếm đi về phía tổ thạch luân hồi: “Cả đời ngươi đều bảo vệ văn minh Thiên Hành, vậy hôm nay ta sẽ giết sạch toàn bộ con dân trước mặt ngươi, hủy diệt nền văn minh này!"







"Thử xem?"





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.