Chương trước
Chương sau
Chỉ là một con kiến đột phá thôi, chẳng qua là con kiến này lớn hơn một chút.



Vu Dịch bỗng nói: “Bao giờ Tông Thánh Vương đến?”



Ông lão đồ đen khàn giọng nói: “Sắp đến rồi”.



Vu Dịch gật đầu, nhắm mắt lại, không biết nghĩ đến cái gì, khóe miệng cô ta cong lên, sau đó dần mở rộng…



Vèo!



Một tiếng kiếm vang lên.





Kiếm ý vô địch của Diệp Quân bỗng chém xuống, cuối cùng đi vào cơ thể Diệp Quân.



Bụp!



Diệp Quân trợn to mắt, ánh mắt hiện lên kiếm ý.



Lúc này Tiểu Tháp khẽ nói: “Chúc mừng ngươi”.







Diệp Quân nhắm mắt lại: “Là sao?”



Tiểu Tháp nói: “Vừa rồi trong lúc bị áp bức, ý chí của ngươi kiên định, đạo tâm viên mãn, kiếm ý vô địch hiện giờ của ngươi xem như đã đắc đạo”.



Diệp Quân hơi tò mò: “Đắc đạo là cảnh giới gì?”



Tiểu Tháp nói: “Đó là cảnh giới của tâm cảnh, nói một cách đơn giản là hiện giờ kiếm ý của ngươi rất thuần khiết. Ở đây ngoài Phục Võ, chắc ngươi là người mạnh nhất. Ngay cả những Thiên Hành Chủ trước kia có lẽ cũng không phải là đối thủ của ngươi, dĩ nhiên hiện giờ ngươi cũng chưa thể đánh bại được bản thể của họ, nếu ngươi đánh với Khâu Bạch Y, ông ta chắc cũng không đánh lại ngươi. Tóm lại, bây giờ ngươi miễn cưỡng xem là một cao thủ hạng hai”.



Diệp Quân đanh mặt lại, mình cực khổ đột phá thăng cấp, chỉ có thể miễn cưỡng tính là hạng hai thôi sao?



Phục Võ nhìn Diệp Quân, sau đó quay đầu nhìn tổ thạch luân hồi, lúc này tổ thạch luân hồi bỗng biến thành tia sáng đen bay đến trước mặt Diệp Quân.



Diệp Quân sửng sốt, sau đó đá bay: “Ta không cần”.



Tổ thạch luân hồi: “…”

Viên tổ thạch luân hồi vừa bị đá bay đi đã lập tức quay lại, xun xoe lấy lòng.



Diệp Quân đen mặt.



Hắn làm sao mà không nhìn ra nó có ý gì?



Rõ ràng là muốn phá hoại!



Thế là lại vung chân đá nó đi.



Còn lâu hắn mới bị nó lợi dụng. Thứ nhất là không được lợi ích gì, mà có lợi hắn cũng không cần, bởi vì hắn đánh có lại Phục Võ đâu.



Ai bảo sức mạnh bà ta ghê gớm quá làm gì.



Tổ thạch luân hồi không cam lòng, nhưng lần này không quay về tìm Diệp Quân nữa mà chạy sang chỗ Nhất Niệm.



Nhất Niệm biết ý nghĩa của nó với văn minh Thiên Hành, nhưng cũng không vươn tay ra cầm nó.



Bởi cô cũng biết một khi nhận lấy nó thì chuyện gì sẽ xảy ra.



Cho dù cô có hợp sức với Diệp Quân thì cũng không đánh bại được Phục Võ, người cho tới giờ vẫn chưa hề bộc lộ sức mạnh thật sự.



Đã vậy bà ta vẫn luôn nương tay với họ. Quan trọng nhất là Nhất Niệm lại đồng ý với cách làm này, không nghĩ rằng bà có lỗi gì cả. Diệp Quân bị văn minh Thiên Hành hành hạ đến chết, nếu đổi lại là cô khéo còn ra tay tàn độc hơn Phục Võ.



Vì vậy cô vẫn không mở miệng khuyên can.



Việc mình không làm được thì đừng yêu cầu người khác đi làm.



Thấy Nhất Niệm cũng dửng dưng, tổ thạch luân hồi bắt đầu luống cuống tới nỗi nói tiếng người: “Nhất Niệm, cứu ta với!"



Nhất Niệm: “...”



Diệp Quân: “...”







Tổ thạch luân hồi: “Ta không muốn chết đâu!"







Nhất Niệm chần chừ: “Nhưng ta không đánh lại bà ấy”.







Tổ thạch luân hồi khóc lóc thê thảm: “Tất cả là do Tư Oánh! Bà ta khùng lên là chỉ biết làm theo thần pháp Thiên Hành, còn ta vô tội!"







Diệp Quân hỏi: “Sao ngươi không can ngay từ đâu?"







Tổ thạch luân hồi càng bi ai: “Ta chỉ là một hòn đá thôi mà!"







Diệp Quân: “...”







Tiểu Tháp: “…”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.