Chương trước
Chương sau
Tịnh An liếm kẹo hồ lô, cô ta thấy Phục Võ đứng gần mình như vậy, cơ thể run lẩy bẩy, suýt chút nữa không nắm chặt được xâu kẹo hồ lô.



Cô ta rất sợ!



Nhưng cô ta không thể lùi bước!



Bởi vì bây giờ cô ta là người lớn nhất rồi.



Cô ta cố vực dậy can đảm nói: “Ám Vệ đang ở đâu?”





Mười mấy cường giả Ám Vệ xuất hiện sau lưng cô ta.



Tịnh An run rẩy nói: “Điện chủ Ám Điện – Tịnh An, xin chết!”



Dứt lời, cô ta và đám Ám Vệ phía sau đồng loạt bốc cháy, sau đó xông về phía Phục Võ.



Ngay lập tức.







Phục Võ lao vọt vào tổ địa.



Bên ngoài.



Toàn bộ Ám Vệ đã chết trận!



Điện chủ Ám Điện – Tịnh An chết trận!

Ngay lúc thần hồn của Tịnh An sắp hoàn toàn tan biến, đột nhiên có một tiếng kiếm vang vọng lên từ trong sân, sau đó, một thanh kiếm cắm thẳng vào giữa chân mày của Tịnh An, cưỡng ép trấn áp thần hồn của Tịnh An.



Kiếm Thanh Huyên!



Nhất Niệm xuất hiện ở bên cạnh Tịnh An.



Cô ta vội vàng ôm lấy cơ thể và linh hồn không ngừng hư ảo của Tịnh An, giọng nói run rẩy: “Tịnh An...”



Tịnh An hấp hối nhìn Nhất Niệm vừa xuất hiện, cô ta nắm lấy tay của Nhất Niệm, nhỏ giọng nói: “Sư phụ mất rồi”.



Những giọt nước mắt của Nhất Niệm bỗng trào ra.



Nước mắt của Tịnh An cũng chậm rãi tuôn trào: “Ta luôn rất muốn được làm Thiên Hành Chủ, vì ta muốn cải cách, muốn làm một điều gì đó lớn lao... Nhưng vào lúc sư phụ mất đi ta mới nhận ra rằng, thì ra ta muốn làm Thiên Hành Chủ, muốn làm một việc gì đó lớn lao là vì muốn sư phụ được nở mày nở mặt, muốn bà ấy tự hào... cho nên lúc bà ấy mất, ta không muốn làm Thiên Hành Chủ nữa”.



Vừa nói cô ta vừa nhẹ nhàng đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên gương mặt của Nhất Niệm, muốn nói lại thôi.



Nhất Niệm ôm cô ta thật chặt, nước mắt tuôn ra không ngừng: “Cô nói đi, cô nói đi, cô muốn gì ta cũng sẽ đồng ý, thật đó...”



Tịnh An khẽ mỉm cười, không nói gì, đôi mắt cô ta từ từ nhắm lại...



Cô ta không muốn làm người bạn thân của mình khó xử.



Nhìn thấy cảnh này, Nhất Niệm bỗng sợ đến mức hồn bay phách lạc, vội vàng run giọng nói: “Tháp gia...”



Tiểu Tháp vội vàng nói: “Ngươi đừng sợ, Tiểu Hồn đã áp chế được nguồn sức mạnh đáng sợ đó trong cơ thể cô ta rồi... Ta... ta tới giúp ngay”.



Vừa nói, nó vừa biến thành một luồng kim quang chui vào trong cơ thể của Tịnh An.



Bùm!



Kim quang bao trùm cơ thể của Tịnh An, tuy nhiên, linh hồn của cô ta vẫn càng lúc càng mờ nhạt.



Giờ phút này, Tháp gia cũng có hơi hoảng hốt!





Mẹ nó!







Đây là loại sức mạnh gì vậy?







Ngay cả nó và Tiểu Hồn cùng nhau hợp sức lại cũng không xử lý được?







Người phụ nữ đó kinh khủng như vậy sao?







Dường như Nhất Niệm đã nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên run rẩy nói: “Mau dẫn cô ấy đến cây thần sinh mệnh, nhanh lên...”







Tiểu tháp vội vàng đưa Tịnh An đến phía trước của cây thần sinh mệnh ở bên trong tháp.







Nhất Niệm cũng xuất hiện ở trước cây thần sinh mệnh, cô ta ôm lấy Tịnh An, quỳ xuống trước cây thần sinh mệnh, giọng nói run run: “Xin cây thần hãy cứu lấy cô ấy...”




Lúc này, một giọng nói hiền hòa bỗng truyền ra từ bên trong cây thần: “Nhất Niệm, ngươi có bằng lòng trở thành Thiên Hành Chủ không?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.