Chương trước
Chương sau
Tép riu!



Cô gái váy tím nhìn chằm chằm Diệp Quân, vẻ tươi cười bình thản trên mặt đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một vẻ lạnh lẽo thấu xương.



Diệp Quân cười khẽ: “Thấy khó chịu à? Vậy thì lên đấu tay đôi đi! Đồ vô dụng!”



Cô gái váy tím nhếch môi cười nhạt: “Được!”



Nói xong, cô ta lập tức phát hiện mình lỡ miệng, đáy mắt lóe lên một tia sát ý, tay phải nắm chặt.





Ầm ầm!



Đất trời đột nhiên nứt ra, trăm vạn tia sáng từ trong trời đất nháy mắt lao tới, chỉ trong khoảnh khắc, vùng trời này đã sôi trào, từng luồng hơi thở cùng uy lực đáng sợ đủ sức phá hủy mọi thứ chợt ào ra, vô cùng khủng khiếp.



Rầm rầm rầm!







Xa xa, trong cơ thể Diệp Quân đột nhiên bộc phát ra ba hơi thở mang sức mạnh hủy diệt đất trời.



Là sức mạnh của ba loại huyết mạch!



Cùng với ba luồng sức mạnh huyết mạch này, lại có hai luồng sức mạnh đáng sợ khác từ trong cơ thể Diệp Quân bùng nổ ra ngoài, đồng thời, toàn thân hắn bùng cháy lên.



Thiêu đốt thân thể!



Thiêu đốt cả linh hồn!



Diệp Quân chém ra một kiếm.



Một kiếm quyết định sinh tử!



Đây là kiếm thứ nhất của hắn, cùng là kiếm cuối cùng của hắn.



Không phải ngươi chết thì là ta chết!



Một kiếm này của Diệp Quân vừa chém ra, thế kiếm điên cuồng tăng vọt, vượt xa những gì trước đó từng thể hiện.



Ầm ầm!



Một kiếm chém ra, trăm vạn tia sáng ầm ầm vỡ nát, tan biến.



Cô gái váy tím cau mặt, con ngươi co rút lại, chợt xòe bàn tay, một bộ giáp vàng xuất hiện, chắn trước người cô ta.



Rầm!



Bộ giáp vàng vỡ nát.



Cô gái váy tím nọ bị đầy lùi vạn trượng.



Vừa đứng vững lại, thân thể cô ta nứt ra, máu tươi phun trào.



Cô gái váy tím chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quân nơi xa xa, ánh mắt như không thể tin nổi.



Diệp Quân chau mày: “Thì ra ngươi chỉ có thế?”







Cô gái váy tím chằm chằm nhìn Diệp Quân, Diệp Quân lại cười nói: “Thực lực của ta so với cô cô ta thật chẳng khác nào con sâu cái kiến, mà ngươi, ngay cả một kiếm của ta cũng khó lòng đón đỡ, thử hỏi, ngươi có tư cách gì mà miệt thị cô cô ta?”







Cô gái váy tím nở nụ cười: “Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một con ếch nơi đáy giếng! Cần nhớ, người tài giỏi đến mấy thì rồi cũng có người giỏi hơn, trong lòng ngươi, cô cô ngươi là thần, nhưng đối với một số thế lực mà nói, cô ta có khi chỉ là một con sâu cái kiến thì sao? Đương nhiên, ta có thể hiểu được suy nghĩ của ngươi, rất hiểu, bởi vì thân là con sâu cái kiến, không cách nào có thể chấp nhận nổi những sự vật sự việc vượt quá xa năng lực lí giải của bản thân, đây là một điều bình thường, giống như con ếch nơi đáy giếng, trong thế giới của nó, bầu trời chỉ lớn bằng miệng giếng mà thôi, sự thật vượt xa tầm nhìn của ngươi, cho nên ta có thể tha thứ cho sự vô tri này…”







Nói đến đó, ánh mắt cô ta lộ một tia thương hại.







Diệp Quân vẫn không hề tức giận, chỉ gật gù nói: “Ngươi nói có lí, những năm gần đây, ta một mực nhắc nhở bản thân, núi cao còn có núi cao hơn, nhất định phải luôn giữ lòng kính sợ với thế giới, bởi vì cô cô là cô cô, ta là ta, cô cô mạnh, không có nghĩa là ta cũng mạnh. Ngươi nói ta vô tri, ta chấp nhận, bởi vì quả thực ta đây còn rất yếu, cũng còn quá ít hiểu biết về vũ trụ này, giống như bây giờ, ta cũng không biết rốt cuộc cô cô ta mạnh cỡ nào…”







Nói đến đây, hắn lại nhìn về phía cô gái váy tím: “Hiện tại, con sâu cái kiến trong mắt ngươi là ta đây có việc này muốn nhờ ngươi, nhờ ngươi, đánh chết ta!”







Cô gái váy tím chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, không nói một lời.




Diệp Quân nở nụ cười: “Vẫn cứ là một tên vô dụng nhỉ!”





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.