Nói đến đây, y chợt quay lại nhìn Diệp Quân: “Ngươi tin vào số phận không?”
Diệp Quân đáp: “Ta tin cô cô!”
Bố Huyền hơi khó hiểu: “Cô cô?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.
Bố Huyền cười hỏi: “Cô cô ngươi mạnh lắm à?”
Diệp Quân mỉm cười: “Cũng được, chỉ là chưa thua bao giờ thôi”.
Bố Huyền: “…”
Một lúc sau, Diệp Quân và Bố Huyền đến trước một tinh cầu, Bố Huyền nhìn tinh cầu ấy, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc: “Bà ấy đang ở bên trong”.
Diệp Quân quay đầu nhìn Bố Huyền: “Tiền bối có lời khuyên gì cho ta không?”
Bố Huyền ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Nếu bà ấy thật sự định ra tay với ngươi thì ta khuyên ngươi hãy đầu hàng luôn”.
Diệp Quân gật đầu: “Được!”
Nói xong hắn đi về phía tinh cầu đó.
Nhìn Diệp Quân biến mất ở phía xa, Bố Huyền khẽ nói: “Hy vọng phong ấn đừng xảy ra vấn đề gì, nếu không…”
Khi nói, trong mắt y hiện lên vẻ lo lắng sâu sắc.
Diệp Quân đi tới một hải đảo, vừa đặt chân lên đảo, hắn đã nghe thấy tiếng hát từ xa vọng lại. Tuy không hiểu nhưng giọng hát trong trẻo, giai điệu êm tai, tựa như âm thanh đến từ nơi xa xôi khiến lòng người tĩnh lặng.
Diệp Quân nhìn về phía xa, ở đó có một cây cổ thụ cao chót vót, tán cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308358/chuong-4395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.