Chương trước
Chương sau
Không biết qua bao lâu sau, Diệp Quân mở mắt. Hắn đang đứng ở một vùng thời không vắng vẻ, trước mặt là một con đường ánh sáng. Cuối con đường là một cô gái trẻ, vóc dáng nhỏ nhắn đứng đó. Tóc cô trắng như tuyết, được ánh sáng rọi xuống lấp lánh vô cùng. Trên người cô là trường bào hai màu trắng đỏ. Đôi mắt sáng và hàng lông mày sắc sảo khiến cô càng thêm anh tuấn.



Tay phải cô đặt sau lưng, cầm một thanh trường kiếm.



Diệp Quân dè dặt hỏi: “Xin hỏi tiền bối là?"



Cô gái cong môi: “Ngươi không phải quả”.



Diệp Quân biết người của văn minh này cực kỳ bất thiện với người bên ngoài, thế là gật đầu, trong lòng âm thầm cảnh giác.



Cô gái quan sát hắn: “Ba loại huyết mạch đặc biệt, có hai loại rất mạnh, ta không bằng được chủ nhân gốc của chúng”.





Diệp Quân tò mò: “Tiền bối là ai?"



Cô gái cười đáp: “Tuế Tuế, quan chấp hành đứng đầu đời thứ ba của văn minh Thiên Hành”.



Quan chấp hành đứng đầu!



Diệp Quân giật mình, bởi vì vị trí này không hề thua kém Thiên Hành Chủ chút nào.







Tuế Tuế hỏi: “Ngươi đến đây rèn luyện à?"



Diệp Quân gật đầu: “Phải”.



Tuế Tuế nhíu mày: “Nhưng ngươi không phải người nơi đây”.



Diệp Quân: “Không phải người nơi đây thì không được rèn luyện?"



Tuế Tuế nhíu mày suy tư: “Hình như cũng không có quy định này”.



Diệp Quân: “...”



Tuế Tuế mỉm cười: “Nếu người bên ngoài cho ngươi đi vào thì họ đã xem ngươi là người một nhà, vậy thì có là người ở đây hay không cũng không quan trọng”.



Diệp Quân đáp ngay: “Cảm ơn”.



Tuế Tuế nghiêm túc nói: “Ngươi muốn rèn luyện thì được thôi, nhưng ta nói trước, đây là một việc tương đối khó khăn. Ta sẽ không nương tay với ngươi, nên ngươi hãy chuẩn bị tâm lý. Vì lợi ích của ngươi, ngươi cũng sẽ không thể gọi ai khác đến. Nơi này là để rèn luyện công bằng, nếu không chịu nổi mà gọi chi viện thì sẽ làm hỏng đạo tâm”.



Diệp Quân: “Sẽ nguy hiểm lắm sao?"



Tuế Tuế gật đầu.



Diệp Quân cam đoan: “Ta sẽ không gọi ai tới”.



Tuế Tuế cười: “Vậy chuẩn bị xong chưa?"



Diệp Quân gọi một thanh ý kiếm xuất hiện trong tay: “Xong rồi”.



Tuế Tuế lại không ra tay, chỉ hỏi: “Ngươi đã từng trải qua tuyệt vọng chưa?"



Diệp Quân ngạc nhiên.



Tuế Tuế bất thình lình xuất hiện trước mặt khiến hắn biến sắc. Kiếm ý xông ra từ trong cơ thể, biến thời không xung quanh thành những ô vuông.



Chồng thời không.



Nén thời không.



Hắn không dám xem thường quan chấp hành đứng đầu của văn minh Thiên Hành, vừa ra tay đã dùng toàn bộ sức mạnh.



Tuế Tuế lại không có động tác gì, chỉ khi thời không nén bộc phát ra sức mạnh mới trở tay vung kiếm.



Xoẹt!







Một nhát kiếm đơn giản lại khiến sức mạnh kia vỡ nát. Mũi kiếm đâm vào thời không bị nén khiến nó chấn động rồi vỡ toang.







Diệp Quân hốt hoảng, đang muốn lùi lại nhưng không kịp, một thanh kiếm đã đâm vào ngực hắn.







Uỳnh!







Cả người hắn cứng đờ, kiếm ý tán loạn.







Tuế Tuế xoay nhẹ tay phải. Sự sống trong cơ thể Diệp Quân trôi đi cuồn cuộn, linh hồn cũng đang dần biến mất.







Đây là cảm giác khi cái chết ập đến







Đã rất lâu rồi hắn chưa có được.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.