Lẽ nào chỉ vì kiếm Thanh Huyên bị vỡ rồi, cho nên hắn hoàn toàn trở nên vô dụng sao?
Đùa cái gì thế!
Chẳng qua chỉ là một thanh kiếm mà thôi!
Nếu bản thân chỉ vì kiếm Thanh Huyên vỡ một lần, mà trong lòng suy sụp, vậy đó quả thật là chuyện cười lớn nhất trên đời.
Nghĩ đến đây, Diệp Quân không nghĩ nữa, hắn ổn định tinh thần, không lo lắng về chuyện kiếm vỡ nữa, chuyện bản thân cần làm tiếp theo chính là tu luyện cho tốt, tranh thủ để bản thân mạnh hơn cả kiếm.
Sau khi tâm trạng ổn định lại, Diệp Quân quay đầu nhìn Nhất Niệm ở bên cạnh, hai mắt Nhất Niệm khép hờ, mặt đỏ giống như quả đào, hô hấp dồn dập, dường như cô ta đang chờ đợi gì đó.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Quân hơi do dự, cuối cùng hắn cũng không làm chuyện mà mình muốn làm.
“Hang động” này không dễ đi vào!
Thấy Diệp Quân yên lặng hồi lâu, bỗng nhiên Nhất Niệm chậm rãi mở mắt ra, cô ta nhìn Diệp Quân nằm bên kia, do dự một lát mới nhẹ giọng nói: “Kết thúc rồi sao?”
Diệp Quân: “…”
Vì thế, lần đầu tiên động phòng cứ như vậy hoàn thành.
Diệp Quân không biết làm sao.
Hắn cũng rất muốn tìm hiểu sâu thêm một chút, nhưng thật sự không dám, bởi vì hắn đánh không lại người phụ nữ đồ trắng kia, mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308332/chuong-4369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.