Chương trước
Chương sau
Trong số các cô cô, hắn sợ nhất là cô cô váy trắng và Diệp Thanh Thanh cô cô, nếu cô cô váy trắng không nổi giận thì không sao, chứ một khi cô cô nổi giận sẽ rất khủng khiếp.



Người phụ nữ váy trắng đột nhiên thu hồi tầm mắt, bà ấy nhìn về phía Thượng Thần Thiên Vân rồi xòe bàn tay ra, sau đó nhẹ nhàng nắm chặt lại, trong nháy mắt, thời không ở trên đỉnh đầu của bà ấy đột nhiên nứt toác, sau đó có một cuộn tranh không biết tên bay ra rồi nằm gọn trong tay bà ấy.



Người phụ nữ váy trắng liếc nhìn rồi xòe bàn tay, cuộn tranh bay tới trước mặt Thượng Thần Thiên Vân, Thượng Thần Thiên Vân hơi nghi ngoặc hỏi: “Đây là gì?”



Người phụ nữ mặc váy trắng nói: “Nếu ngươi nghiên cứu kỹ lưỡng thì có thể thăng cấp nền văn minh Thiên Hành”.



Nghe thấy thế, Thượng Thần Thiên Vân hơi cảm động.





Thăng cấp nền văn mình!



Nếu những câu này là do người khác nói thì nhất định bà ta sẽ không tin, trong suốt nhiều năm qua, nền văn minh Thiên Hành vẫn luôn tìm cách để đột phá cực hạn hiện tại để đạt được nền văn minh cấp sáu, nhưng sau bao nhiêu thế hệ cùng nỗ lực cũng không thành công.



Chỉ bằng một bức tranh là có thể đột phá sao?



Không thể tưởng tượng nổi.







Nhưng nếu người phụ nữ váy trắng nói có thể thì bà ta nhất định sẽ tin mà không hề nghi ngờ.



Bởi vì đối phương thực sự quá mạnh!



Không chỉ có Thượng Thần Thiên Vân mà các cường giả của nền văn minh Thiên Hành đều nghe rõ lời của người phụ nữ mặc váy trắng nói.



Thăng cấp nền văn mình sao?



Một vài cường giả của nền văn minh Thiên Hành tỏ thái độ hoài nghi.



Mặc dù nữ kiếm tu váy trắng trước mặt họ rất mạnh, nhưng nếu bà ấy nói rằng có thể giúp thăng cấp bậc nền văn minh thì... đúng là hơi khó tin.



Thượng Thần Thiên Vân thận trọng cầm lấy cuộn tranh, sau đó hỏi: “Tiền bối, đây là gì vậy?”



Người phụ nữ váy trắng bình tĩnh trả lời: “Ta không có hứng xem thứ đồ vật có cấp bậc quá thấp, ngươi tự nghiên cứu đi”.



Thượng Thần Thiên Vân: “...”



Người phụ nữ mặc váy trắng nhìn về phía Diệp Quân: “Ta đi đây”.



Diệp Quân hơi cúi đầu: “Cô cô đi thong thả”.



Người phụ nữ váy trắng nhìn các cường giả của nền văn minh Thiên Hành ở xung quanh, sau đó nhìn Diệp Quân nói: “Con phải cố gắng, đừng cả ngày chỉ quanh quẩn với đám tép riu này, chẳng có ý nghĩa gì cả”.



Bà ấy dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Còn nữa, ta không có hứng thú với mấy nền văn minh cấp thấp này, con gọi ông nội tới là được!”



Vừa dứt lời, bà ấy đã biến mất.



Diệp Quân: “...”



...

Nền văn minh cấp thấp như vậy?



Khi nghe người phụ nữ váy trắng nói thế, sắc mặt các cường giả của nền văn minh Thiên Hành ở đó trở nên khó coi, người phụ nữ này lại coi thường nền văn minh Thiên Hành, đúng là quá đáng.



Mặc dù ai cũng rất tức giận nhưng vẫn không có ai dám đứng ra.



Quả thật là đánh không lại.



Người phụ nữ đó mạnh đến mức khiến họ tuyệt vọng, nhất là lúc thanh kiếm sắp rơi xuống, lúc đó họ thật sự không nghĩ tới việc phản kháng, đứng trước mặt nhát kiếm đó họ chỉ có tuyệt vọng, chỉ có đợi chết.







Trước giờ chưa từng có cảm giác này.







Diệp Quân lại làm như không thấy sự tức giận hiện lên trong ánh mắt của các cường giả của nền văn minh Thiên Hành, kéo Nhất Niệm xoay người định đi.







Hắn vẫn không có thiện cảm gì với nền văn minh Thiên Hành này, chẳng muốn ở lại dù chỉ một giây.







Ngay lúc này Thượng Thần Thiên Vân bỗng nói: “Đợi đã”.







Diệp Quân dừng bước, quay đầu nhìn Thượng Thần Thiên Vân, Thượng Thần Thiên Vân mỉm cười nói: “Cứ thế mà đi à?”







Diệp Quân ngờ vực.







Thượng Thần Thiên Vân nhìn Nhất Niệm bên cạnh Diệp Quân, sau đó nói: “Làm lễ kết hôn ở học cung Thiên Vân đi”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.