Không chỉ vậy, Diệp Quân còn lấy kiếm Thanh Huyên ra rồi chém xuống.
Cũng là Nhất Giới Tuế Nguyệt!
Thấy thanh kiếm này của Diệp Quân, Khâu Bạch Y tái mặt, muốn lùi lại nhưng đã muộn.
Ầm!
Chỉ trong tích tắc, cả Đăng Thiên Vực đều đã khô cạn, diệt vong.
Sau khi thi triển nhát kiếm này, sắc mặt Diệp Quân cũng trở nên tái nhợt.
Còn Khâu Bạch Y thì cứng người tại chỗ rồi dần dần trở nên hư ảo, khi Diệp Quân đã thầm thả lỏng thì Khâu Bạch Y đã hóa hư ảo chợt ngưng tụ lại, một lát sau đã khôi phục bình thường.
Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt Diệp Quân tối xuống, không có tác dụng ư?
Ở đằng xa, Khâu Bạch Y nhìn Diệp Quân khen ngợi: “Một kiếm chém được ba trăm triệu năm tuổi thọ, kiếm kỹ này của ngươi đúng là lợi hại”.
Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Tại sao ông lại không sao?”
Khâu Bạch Y mỉm cười: “Có vẻ ngươi đã quên mất một chuyện, đó là ta không phải loài người, ta là linh của Ác Đạo. Mà tuổi thọ của linh Ác Đạo đương nhiên không phải thứ mà tu sĩ loài người có thể so sánh được”.
Diệp Quân cau mày, hắn thật sự đã quên mất vấn đề này.
Khâu Bạch Y nói: “Ta biết ngươi đang từ từ khôi phục nguyên khí vừa tiêu hao. Không vội, ta chờ ngươi khôi phục, bởi vì ta cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308314/chuong-4351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.