Chương trước
Chương sau
Hòa thượng Quy Vô thở dài: “Nhị điện chủ, ông đang hại ta đấy”.



Nhị điện chủ cười: “Ta muốn giết một người, sau lưng người này có ba kiếm tu cực mạnh, đại sư chỉ cần giữ chân một người cho ta là được”.



Hòa thượng Quy Vô hỏi: “Thực lực của ba kiếm tu này thế nào?”



Nhị điện chủ suy nghĩ rồi đáp: “Chắc chắn mạnh hơn ta một chút”.



Hòa thượng Quy Vô trầm giọng: “Nhị điện chủ, ta là hòa thượng, chắc ông sẽ không lừa người đi tu đâu đúng không?”



Nhị điện chủ nghiêm túc nói: “Đương nhiên”.





Hòa thượng Quy Vô vẫn hơi chần chừ.



Nhân quả!



Phật gia kỵ nhất là nhân quả, chỉ cần hôm nay gật đầu là sẽ có được bộ tâm kinh này, mà chỉ cần có được bộ tâm kinh này, ông ta sẽ lại đột phá một lần nữa, nhưng điều này cũng có nghĩa là ông ta phải đón nhận một phần nhân quả.



Nhân quả chưa rõ!







Thấy hòa thượng Quy Vô im lặng, Nhị điện chủ cũng không vội, chỉ đứng đó chờ.



Một lát sau, hòa thượng Quy Vô chợt nói: “Chỉ giữ chân thôi là được à?”



Nhị điện chủ gật đầu: “Chỉ giữ chân thôi là được”.



Hòa thượng Quy Vô chắp tay: “Lão nạp chỉ có thể giữ chân họ nhiều nhất một ngày thôi, ông thấy có được không?”



Nhị điện chủ gật đầu: “Được”.



Hòa thượng Quy Vô duỗi tay phải ra, bộ tâm kinh trong tay Nhị điện chủ bay tới trước mặt ông ta. Khi cầm bộ tâm kinh lên, tay ông ta bắt đầu run, trong mắt cũng dần hiện lên sự hưng phấn.



Là thật!



Nhị điện chủ không nói gì, quay người rời đi.



Sau khi Nhị điện chủ đi, hòa thượng Quy Vô quay người đi vào túp lều tranh, trong lều có một chiếc hộp vàng. Ông ta đi tới trước chiếc hộp, nhẹ nhàng mở ra, trong hộp là một chiếc áo cà sa màu vàng.



Cà sa nhân quả!



Bắt nguồn từ Phật vũ trụ, là một trong mười báu vật của Phật gia, chiếc áo cà sa này được một vị đại Phật siêu cấp của Phật vũ trụ dùng niệm nhân quả tạo thành, không chỉ vạn pháp bất xâm mà còn có thể tránh được mọi nhân quả.



Hòa thượng Quy Vô thận trọng cầm áo cà sa lên, sau đó từ từ mặc vào.



Đương nhiên ông ta vẫn không quá tin lời Nhị điện chủ của Ác Đạo Minh nói. Nhị điện chủ nói chỉ mạnh hơn một chút, nhưng ông ta nghĩ có lẽ ít nhất phải mạnh hơn hai phần hoặc ba phần.



Vì vậy vẫn phải cẩn thận.



Một ngày?



Hòa thượng Quy Vô nhìn áo cà sa nhân quả trên người mình, mỉm cười nhẹ, có lẽ không thành vấn đề.







Sau khi Khâu Bạch Y rời khỏi đỉnh núi ấy, khi ông ta đặt chân phải xuống, người đã tới trước một hành tinh màu đỏ máu.



Tinh cầu ấy như được tạo thành từ máu đông, tản ra địch khí và sát khí đáng sợ.



Khâu Bạch Y nhìn hành tinh ấy, im lặng không nói gì.



Vũ trụ này rất lớn, có rất nhiều cường giả đỉnh cấp vô danh, nhiều năm qua, thật ra ông ta vẫn luôn lôi kéo cường giả ở khắp nơi, sở dĩ Ác Đạo Minh có thể phát triển nhanh thế này, không thể thiếu công lao của ông ta.



Khâu Bạch Y gạt mọi tâm tư, chợt cười bảo: “Sát Chủ, đã lâu không gặp”.







Trong hành tinh màu đỏ máu ấy có một giọng nói chậm rãi vang lên: “Có thứ ta muốn không?”







Khâu Bạch Y gật đầu, ông ta xòe tay, một ngôi mộ to bằng lòng bàn tay xuất hiện.







Ầm!







Lúc này, một luồng khí đáng sợ bất ngờ dâng trào trong hành tinh màu đỏ máu ấy, sau đó một bàn tay màu đỏ máu túm lấy Khâu Bạch Y.







Khâu Bạch Y mặt không đổi sắc, khi bàn tay máu ấy hạ xuống, một vùng thời không hóa thành hư vô, mà Khâu Bạch Y đã cách xa hàng vạn trượng.







Khâu Bạch Y bình tĩnh nói: “Sát Chủ, ta sẽ không cho ông cơ hội ra tay lần thứ hai đâu”.




Sát Chủ bỗng nở nụ cười: “Nhị điện chủ, ta chỉ đùa với ông thôi, đừng nghiêm túc thế”.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.