Chương trước
Chương sau
Dòng máu bắn ra.



“A!”



Quan Tinh Sư hét lên đau đớn, hai tay che mắt nói: “Có người, phía sau hắn có người…”



Khâu Bạch Y: “…”



Mục Tướng: “…”





Trên bầu trời, trận pháp ánh sáng cũng vỡ vụn biến thành vô số mảnh vỡ, còn Quan Tinh Sư lại kêu lên thảm thiết, liên tục lui về sau, bùa chú và phiến ngọc đồng trong tay ông ta cũng nổ tung.



Không chỉ thế, cả tinh không cũng bỗng chốc trở nên vụn vỡ, chẳng mấy chốc ba người quay lại trong đại điện nội các.



“A!”







Quan Tinh Sư che hai mắt mình lại, máu liên tục chảy ra từ giữa kẽ tay ông ta, ông ta vừa lùi về sau vừa gào lên: “Có người, đằng sau hắn có cao nhân…”



Mục Tướng sầm mặt: “Quan Tinh Sư, ngươi đang nói gì thế?”



Quan Tinh Sư bỗng tức giận chỉ vào Mục Tướng: “Ngươi hại ta! Cái đồ súc sinh!”



Sắc mặt Mục Tướng trở nên khó coi: “Ngươi đừng ăn nói bậy bạ”.



Quan Tinh Sư bỗng nằm rạp xuống đất, cả người run cầm cập.



Mục Tướng nhíu chặt mày, ông ta nhìn Khâu Bạch Y bên cạnh: “Ông ta…”



Khâu Bạch Y do dự, sau đó chỉ vào đầu mình: “Có phải nơi này của ông ta có vấn đề không?”



Mục Tướng: “…”



“Đầu óc ngươi mới có vấn đề”.



Quan Tinh Sư đó bỗng đứng phắt dậy, ông ta tức giận chỉ vào Khâu Bạch Y: “Tai họa ngầm, ngươi là tai họa ngầm, mau giết người này, nếu không nền văn minh Thiên Hành sẽ gặp nguy hiểm”.



Mục Tướng trầm giọng nói: “Quan Tinh Sư, có phải đầu óc ngươi có vấn đề không?”



Quan Tinh Sư tức giận nói: “Mục Tướng, người này là mầm mống tai họa, ông ta sẽ mang họa diệt vong đến cho nền văn minh Thiên Hành”.



Mục Tướng nhìn Khâu Bạch Y, sau đó nói: “Quan Tinh Sư, Nhị điện chủ là liên minh của chúng ta, ngươi đừng nói bậy”.



Quan Tinh Sư bỗng im lặng một lúc, sau đó nói: “Mục Tướng, ta tặng ngươi một câu”.



Mục Tướng hơi tò mò: “Gì cơ?”



Quan Tinh Sư tức giận nói: “Đồ ngu ngốc”.



Nói rồi ông ta xoay người rời đi.



Mục Tướng nổi giận, nhưng Quan Tinh Sư đã ra khỏi đại điện, ông ta chạy một mạch về điện Quan Tinh, sau đó nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình, ôm một túi lớn trốn khỏi thần cảnh Thiên Hành ngay trong đêm.







Nội các, sắc mặt Mục Tướng cực kỳ khó coi, lửa giận trong mắt như sắp phun ra ngoài.







Khâu Bạch Y ở một bên bỗng hơi tò mò nói: “Cái từ “đồ ngu ngốc” ông ta vừa nói là sao?”







Ông ta biết mấy năm nay nền văn minh Thiên Huyên giám sát vài vũ trụ, thế nên cũng biết các từ của vài nền văn minh, nhưng ông ta chưa bao giờ nghe thấy từ này, cũng không biết được truyền từ nền văn minh nào đến nền văn minh Thiên Hành, thế nên ông ta hơi tò mò.







Mục Tướng nhìn Khâu Bạch y: “Có ý khen người khác thông minh”.







Khâu Bạch Y gật đầu: “Mục Tướng thật ngu ngốc”.







Mục Tướng: “…”




Thấy sắc mặt Mục Tướng hơi bất thường, Khâu Bạch Y vội chuyển chủ đề: “Mục Tướng, việc cấp bách của chúng ta là tìm được Diệp Quân. Theo ta được biết, Diệp Quân có một bảo vật, bắt đầu tu luyện có thể đạt được kết quả gấp đôi, nếu không tìm được hắn, lần sau gặp lại chỉ sợ khó giết hơn”.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.