Diệp Quân nhắm mắt lại, quanh người hắn toát ra khí tức kiếm ý cực mạnh.
Ngay lúc này Thượng Thần vốn dĩ đã trở nên mờ ảo đó bỗng biến mất khỏi đó, Diệp Quân ở phía xa mở mắt ra đâm một nhát kiếm đến.
Vù!
Kiếm quang bỗng vỡ tan, Diệp Quân lùi về sau cả vạn trượng, hư ảnh đó hoàn toàn biến mất.
Diệp Quân nhìn ý kiếm trong tay, ý kiếm có vết nứt nhưng không bị gãy, khóe miệng Diệp Quân cong lên, mấy chục năm khổ luyện đã đạt được thành quả to lớn, bây giờ nếu lại đánh với thần quan đứng đầu đó, cho dù không có kiếm Thanh Huyên, hắn cũng tự tin có thể giết chết ông ta.
Diệp Quân rời khỏi ấn Luân Hồi thời không, vừa ra khỏi đó, Nhất Niệm đã xuất hiện trước mặt hắn, cô ta híp mắt cười: “Thăng cấp rồi à?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Nhất Niệm bỗng lấy trái cây ra, chính là quả Thiên Hành, cô ta đưa quả Thiên Hành cho Diệp Quân: “Huynh ăn đi”.
Diệp Quân nhíu mày: “Muội vẫn chưa ăn à?”
Nhất Niệm nói: “Cho huynh ăn đấy”.
Diệp Quân lắc đầu: “Muội ăn đi, có thể giúp muội rất nhiều”.
Nhất Niệm lắc đầu: “Huynh ăn đi”.
Diệp Quân suy ngẫm rồi nói: “Muội ăn xong, tu vi sẽ thăng cấp, có thể đánh nhau giúp ta”.
Nhất Niệm bỗng dùng sức tách đôi quả Thiên Hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308283/chuong-4320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.