Chương trước
Chương sau
Mục Tướng cau mày, Khâu Bạch Y lại nói: “Nhưng sau lưng hắn ta có mấy người rất mạnh”.



Mục Tướng bắt được điểm mấu chốt.



“Có chỗ dựa sao?”



Khâu Bạch Y gật đầu: “Phải, có ba kiếm tu”.



Mục Tướng lại hỏi: “Thực lực mấy người đó thế nào?”





Khâu Bạch Y lắc đầu: “Không rõ”.



Mục Tướng im lặng nhìn chằm chằm Khâu Bạch Y.



Khâu Bạch Y nói tiếp: “Mục Tướng đừng suy nghĩ nhiều, ta không giấu giếm ông cái gì cả, vì ta chưa từng giao thủ với bọn họ đương nhiên là không biết thực lực chân chính của bọn họ rồi. Nhưng có thể chắc chắn một điều là ta không đánh thắng được ba người họ, nếu đấu tay đôi thì chắc có thể so chiêu được”.



Ông ta biết đối mặt với loại người thông minh này không thể nói thật, cũng không thể không nói thật, phải trong thật có giả, trong giả có thật mới được.







Mục Tướng thu hồi tầm mắt tiếp tục uống trà, lông mi rũ thấp, Khâu Bạch Y không thể nhìn thấy ánh mắt và nét mặt của ông ta.



Khâu Bạch Y cũng không nói thêm gì nữa, đang định uống trà thì phát hiện ông ta hoàn toàn không được châm trà.



Khâu Bạch Y lắc đầu cười khẽ, nền văn minh Thiên Hành này đúng là quá kiêu ngạo!



Dù Ác Đạo Minh ký hiệp ước hoà bình với bọn họ nhưng Khâu Bạch Y biết rõ trong mắt bọn họ, Ác Đạo Minh hoàn toàn chẳng là cái gì. Có điều ông ta cũng không tức giận vì chuyện này, nền văn minh Thiên Hành tung hoành vũ trụ nhiều năm như thế gần như không có đối thủ, nếu toàn tộc bọn họ đều khiêm tốn thì không bình thường cho lắm.



Lúc này, Mục Tướng chợt cất lời: “Nhị điện chủ, ông thật sự chưa từng giao thủ với người đứng sau Diệp Quân à?”



Khâu Bạch Y gật đầu: “Chưa từng”.



Mục Tướng gật đầu: “Nhị điện chủ, vì sợ Diệp Quân vẫn còn đồng bọn nên nền văn minh Thiên Hành chúng ta đã đóng cửa, bây giờ không ai được ra vào thần cảnh, có lẽ Nhị điện chủ phải ở lại thêm một khoảng thời gian, khổ cho ông rồi”.



Khâu Bạch Y cũng không tức giận, ông ta mỉm cười nói: “Được”.



Mục Tướng không nói thêm gì mà đứng dậy rời khỏi đại điện.



Khâu Bạch Y chậm rãi nhắm mắt lại ngồi dựa lên ghế, không biết đang nghĩ gì mà lại nở nụ cười.



Học cung Thiên Vân.



Sau khi rời khỏi nội các, Mục Tướng đi thẳng tới học cung Thiên Vân tìm Thượng Thần Thiên Vân.



Trong điện Tịnh An và Thượng Thần Thiên Vân đang ngồi đối diện nhau. Khi nhìn thấy Mục Tướng đến, Tịnh An đứng dậy đi sang một bên, sau đó im lặng không nói câu nào.



Mục Tướng hành lễ với Thượng Thần Thiên Vân, cười khổ: “Thượng Thần, ta không ngờ sự việc sẽ trở thành thế này”.



Nét mặt Thượng Thần Thiên Vân rất bình tĩnh: “Mục Tướng đến tìm ta có chuyện gì sao?”



Mục Tướng gật đầu: “Nhị điện chủ kia thật sự có ý định mượn tay nền văn minh Thiên Hành chúng ta tiêu diệt Diệp Quân, nhưng chuyện đến nước này, chúng ta và Diệp Quân đã thành kẻ thù không đội trời chung rồi”.



Thượng Thần Thiên Vân lắc đầu ngắt lời Mục Tướng: “Mục Tướng đến tìm ta là muốn bảo ta đi giết Diệp Quân kia à?”



Mục Tướng trầm giọng nói: “Thượng Thần, bây giờ chúng ta cần phải đoàn kết, Thiên Hành Chủ không có ở đây, chúng ta cần bà giúp đỡ”.



Trong mắt Thượng Thần Thiên Vân lộ vẻ thất vọng: “Nội các không có quyền ra lệnh cho ta, mời Mục Tướng rời khỏi đây”.







Mục Tướng sa sầm mặt.







Thượng Thần Thiên Vân nhíu mày: “Đi hay là không?”







Mục Tướng đứng dậy rời đi, lúc đi tới trước cửa đại điện ông ta chợt dừng bước: “Thượng Thần, một người ngoài thật sự quan trọng hơn cả tộc nhân của mình sao?”







Thượng Thần Thiên Vân đáp: “Mục Tướng, hai đứa nó chỉ muốn rời khỏi nền văn minh Thiên Hành chứ không muốn làm hại đến chúng ta”.







Mục Tướng xoay người nhìn về phía Thượng Thần Thiên Vân: “Thần pháp là thần pháp, tất cả mọi người đều phải tuân thủ, Nhất Niệm không tuân thủ thần pháp, cố chấp muốn ở bên một người đàn ông ngoại tộc không cùng nền văn minh, điện Chấp Pháp đi bắt cô ta thì có gì sai? Thượng Thần, điện Chấp Pháp không sai, người sai là Nhất Niệm”.







Lúc này, Tịnh An ở bên cạnh chợt cất lời: “Mục Tướng, Nhất Niệm không sai?”




Mục Tướng xoay người nhìn về phía Tịnh An, Tịnh An cũng nhìn chằm chằm ông ta: “Ông thật sự cho rằng Nhất Niệm dẫn Diệp Quân về chỉ để sư phụ gặp mặt một lần thôi ư? Không, cô ấy dẫn hắn ta còn vì một nguyên nhân khác nữa, đó là muốn giúp nền văn minh Thiên Hành chúng ta.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.