Chương trước
Chương sau
Thượng Thần Thiên Huyên quay đầu nhìn về phía Vu Trụ: “Chuyện này là Ác Đạo Minh châm dầu vào lửa, quan chấp pháp Thôi Âm của điện Chấp Pháp các người không có đầu óc bị người khác lợi dụng nên mới khiến sự tình chuyển biến xấu như thế, điện Chấp Pháp của ông cũng phải chịu trách nhiệm cho việc này”.



Nghe thấy thế, sắc mặt Vu Trụ nhất thời trở nên khó coi.



Thượng Thần Thiên Huyên lại nhìn về phía Thượng Thần Thiên Vân: “Thiên Vân, tuy điện Chấp Pháp có lỗi, nhưng Nhất Niệm vi phạm thần pháp là sự thật, kiếm tu kia giết chết vô số cao thủ của nền văn minh Thiên Hành chúng ta cũng là sự thật. Ta có thể hiểu là bà muốn bảo vệ quan chấp pháp Nhất Niệm, nhưng bà không thể cố tình thả thiếu niên kia chạy mất, bà…”



Thượng Thần Thiên Vân đột nhiên giơ hai ngón tay ra, đầu ngón tay bà ta có một vết kiếm rất sâu, bà ta nhìn Thượng Thần Thiên Huyên: “Kiếm của hắn ta chém rách Huyền thể của ta”.



Thượng Thần Thiên Huyên nhíu mày, không nói thêm gì nữa.





Thượng Thần Thiên Vân bình tĩnh nhìn Thượng Thần Thiên Huyên: “Ta muốn cho Nhất Niệm và thiếu niên kia rời đi, nhưng trong lòng ta nền văn mịnh Thiên Hành mãi mãi là quan trọng nhất, nếu Nhất Niệm thật sự phản bội nền văn minh Thiên Hành, ta sẽ là người đầu tiên giết con bé, nhưng con bé đã từng phản bội chúng ta chưa?”



Vu Trụ ở bên cạnh trầm giọng nói: “Cô ta vi phạm thần pháp…”



Thượng Thần Thiên Vân quay đầu nhìn về phía ông ta: “Vi phạm thần pháp là phản bội nền văn minh Thiên Hành à? Nền văn minh Thiên Hành chúng ta có nhiều người phạm pháp như thế, bọn họ đều là kẻ phản bội sao?”







Sắc mặt Vu Trụ trở nên khó coi.



Thượng Thần Thiên Vân nhìn về phía Thượng Thần Thiên Huyên: “Ta cố ý thả Nhất Niệm và thiếu niên kia đi thật sự là vì suy nghĩ cá nhân, ta muốn hai người họ ở bên nhau, từ lúc đầu đến giờ ta chưa từng giấu giếm việc này. Nhưng ngoài ý đồ cá nhân ta cũng có suy nghĩ cho nền văn minh Thiên Hành, lai lịch của thiếu niên kia chắc chắn không đơn giản như những gì chúng ta nhìn thấy. Hơn nữa Ác Đạo Minh là kẻ thù không đội trời chung với hắn ta nhưng lại không thể giết chết hắn ta, nếu hắn ta thật sự chết ở nền văn minh Thiên Hành, khó đảm bảo sẽ không có nhân quả nào đó giáng xuống…”



“Buồn cười!”



Vu Trụ ngắt lời Thượng Thần Thiên Vân: “Nhân quả gì chứ? Dù có nhân quả thì nền văn minh Thiên Hành chúng ta không gánh nổi à? Đúng là buồn cười…”



Nghe thấy lời của Vu Trụ, Thượng Thần Thiên Vân không nhiều lời mà lập tức tát một bạt tai tới.



Vì đứng quá gần, hơn nữa Vu Trụ hoàn toàn không ngờ Thượng Thần Thiên Vân đột nhiên ra tay, cho nên lúc ông ta lấy lại tinh thần thì một tiếng bạt tai lanh lảnh đã vang lên.



Chát…

Vu Trụ bất ngờ không kịp đề phòng ăn một cái tát của Thượng Thần Thiên Vân, lập tức bay đi cả nghìn trượng, lúc dừng lại, bên phải mặt của ông ta đã sưng to như đầu lợn.



Vu Trụ sửng sốt.



Nhưng sau đó ông ta lập tức nổi giận, phẫn nộ nhìn chằm chằm Thượng Thần Thiên Vân: “Thượng Thần Thiên Vân, vì sao bà lại vô duyên vô cớ đánh người, bà…”



Ông ta thật sự sắp tức điên rồi.



Rất muốn ra tay.



Nhưng lý trí vẫn luôn bảo ông ta nhịn lại, vì ông ta nhìn thấy sát khí trong mắt Thượng Thần Thiên Vân nó khiến ông ta cảm thấy lạnh người.



Lúc trước ông ta có thể giữ chân Thượng Thần Thiên Vân là vì chưa trở mặt, Thượng Thần Thiên Vân cũng không thật sự tức giận và có ý giết ông ta, nhưng lúc này ông ta cảm nhận được sát khí trong mắt Thượng Thần Thiên Vân, đây không phải là trò đùa.



Thiên Hành Chủ không có ở đây, nói cách khác không có bất cứ ai có thể xét xử được Thượng Thần Thiên Vân, nếu Thượng Thần Thiên Vân thật sự mượn cớ giết ông ta thì ông ta chết oan quá.



Nghĩ vậy, Vu Trụ cố đè nén lửa giận trong lòng, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, cố nhịn một chút là được.







Thấy Vu Trụ không tiếp tục làm ầm ĩ nữa, Thượng Thần Thiên Vân mới dời mắt đi nhìn về phía Thượng Thần Thiên Huyên: “Những gì cần nói ta đã nói hết, làm thế nào là tuỳ các người”.







Dứt lời, bà ta xoay người rời đi.







Thượng Thần Thiên Huyên im lặng một lát rồi nói: “Vu điện chủ, ông phối hợp với Mục Tướng đi ngăn cản Nhị điện chủ Ác Đạo Minh kia, trước khi ta chưa trở về không được để ông ta rời khỏi nền văn minh Thiên Hành. Nếu ông ta cứ muốn rời đi thì thẳng tay đánh chết”, dứt lời, bà ta xoay người biến mất ở cuối chân trời. Vu Trụ đứng tại chỗ nhìn về hướng hai Thượng Thần biến mất, sau một hồi im lặng, ông ta cũng rời đi.







Điện nội các.







Lúc này, Mục Tướng ngồi ở vị trí đầu, hai bên trái phải ông ta là hai cao thủ bí ẩn mặc áo choàng đen.







Đối diện ông ta chính là Nhị điện chủ Khâu Bạch Y của Ác Đạo Minh.




Vu Trụ kia cũng ở trong đại điện, nhưng ông ta không ngồi mà đang đứng, nét mặt thì u ám.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.