Chương trước
Chương sau
Thúc Chính kia thoáng chốc bị đánh bay mấy vạn trượng, khi dừng lại, thời không xung quanh lão ta thay nhau nứt ra, sau đó vô số ý kiếm tấn công tới, những thanh ý kiếm này thoáng chốc bao phủ lấy Thúc Chính.



Sau một thoáng yên tĩnh.



Ầm ầm!



Vô số lôi quang bộc phát ra từ trong vùng kiếm quang màu máu, Thúc Chính kia cầm Thiên Lôi Lệnh chậm rãi đi ra, lúc này lão ta tựa như một Lôi Thần, vô số tia chớp không ngừng bắn ra từ trong cơ thể lão ta, mỗi tia chớp đều có sức mạnh huỷ diệt đất trời, khiến tinh hà vũ trụ vỡ tan.



Giờ phút này, rõ ràng Thúc Chính cũng đã nghiêm túc, dưới sự ảnh hưởng của cơn giận ngút trời, uy lực của những tia chớp tản ra từ quanh người lão ta lại trở nên mạnh mẽ hơn.





Mà lúc này, Diệp Quân ở phía xa đột nhiên biến mất khỏi vị trí ban đầu.



Trong mắt Thúc Chính lộ vẻ dữ tợn, người lão ta run rẩy, biến thành một tia chớp lao về phía Diệp Quân.



Ầm!







Huyết quang và tia chớp vừa mới tiếp xúc thì tia chớp đã ầm ầm vỡ tan, sau đó, Thúc Chính kia lùi lại gần mười vạn trượng, vừa dừng lại, ấn Thiên Lôi trên đầu lão ta đã nổ tung, biến thành vô số tia chớp lan ra khắp xung quanh.



Thấy cảnh này, Thúc Chính hơi ngơ ngác.



Thiên Lôi Lệnh cứ thế nổ tung rồi?



Cái quái gì vậy?



Lúc này, một tia kiếm quang đã lao tới trước mặt lão ta.



Con ngươi Thúc Chính co lại, không dám giữ lại chút sức mạnh nào nữa, lão ta siết chặt hai tay, vô số tia lôi hoả cuộn trào ra từ trong cơ thể lão ta.



Lôi hoả!



Đây cũng là một loại của lửa Thiên Hành, hơn nữa còn là lửa Thiên Hành cấp thần, lôi hoả này tấn công xuống, dù là một vùng vũ trụ cũng sẽ lập tức biến thành tro bụi, cũng may thời không nơi này rất đặc biệt, không sợ sức mạnh của lửa Thiên Hành, nếu mà sử dụng lửa Thiên Hành này ở nơi khác thì toàn bộ vũ trụ đều không thể chịu đựng được sức mạnh của nó.



Nhưng Diệp Quân lại không sợ lửa Thiên Hành này chút nào, hắn hung hăng chém một kiếm về phía lão ta.



Trong mắt Thúc Chính loé lên vẻ dữ tợn, lão ta quát to, điều động lôi hoả kia tấn công về phía Diệp Quân.



Mà khi lôi hoả kia tiếp xúc với kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân, nó lập tức rung động kịch liệt rồi nổ tung, một tiếng hét thảm thiết vang vọng trong thiên địa.



Linh của lôi hoả!



Thúc Chính hoảng hốt, lão ta muốn lùi lại, nhưng lúc này một tia kiếm quang đã xuyên thủng qua giữa chân mày của lão ta.



Oanh!



Thúc Chính bị cố định tại chỗ, không thể di chuyển.



Thúc Chính tỏ vẻ khó tin: “Sao…”



Lão ta còn chưa nói hết, kiếm Thanh Huyên rung mạnh, hấp thu hoàn toàn linh hồn của lão ta.



Thế giới bình thường trở lại.



Diệp Quân đột nhiên hét to, sát ý và lệ khí vô tận bộc phát, toàn bộ đất trời biến thành một màu đỏ như máu, nhưng khi những huyết khí, sát ý và lệ khí kia tiếp cận cây sinh mệnh Thiên Hành thì lại bị một lực lượng vô hình ngăn lại.







Lúc này, Diệp Quân đột nhiên cất kiếm Thanh Huyên đi, sau đó biến thành một tia kiếm quang tấn công đến bên ngoài.







Vào lúc hoàn toàn phong ma, trong đầu Diệp Quân chỉ có một suy nghĩ là dẫn Nhất Niệm rời khỏi nền văn minh Thiên Hành.







Nhưng hắn đã đánh giá thấp sự đáng sợ của huyết mạch phong ma này, khi hắn lao ra từ Thiên Hành Sinh Mệnh giới, hắn cảm nhận được hơi thở của vô số sinh mệnh ở xung quanh.







Vì thế, hắn dừng lại.







Tiểu Tháp run rẩy nói: “Đại ca, chúng ta rút lui trước đã!”







Dứt lời, nó vội điều động sức mạnh của mình muốn trấn áp huyết mạch phong ma của Diệp Quân, nhưng sức mạnh của nó vừa xuất hiện đã bị huyết mạch phong ma của Diệp Quân trấn áp.




Không thể cử động!





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.