Chương trước
Chương sau
Vì chiêu kiếm khi nãy của Diệp Quân đã chém đi ít nhất hai trăm triệu năm tuổi thọ của Giải Vi thần quan, hơn nữa đây còn chưa đến giới hạn, vì Giải Vi thần quan chỉ còn lại chưa tới hai trăm triệu năm tuổi thọ, vì thế giới hạn chiêu kiếm đó của Diệp Quân có thể còn nhiều hơn thế nữa.



Trảm Tuổi Thọ!



Nền văn minh Thiên Hành cũng có công pháp thần thông có thể làm giảm tuổi thọ, nhưng thật sự không lợi hại như thế, chém bay hết tuổi thọ. Thật sự quá ghê gớm!



Thật ra lúc này Diệp Quân cũng vô cùng yếu ớt, Kiếm Vực kết hợp với thời không đặc biệt còn điều động ý kiếm sử dụng kiếm kỹ, thật sự mất rất rất nhiều sức lực. Diệp Quân hít sâu một hơi đè nén cảm giác khó chịu trong người, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn thần thụ Thiên Hành phía xa, sau đó hắn biến thành một tia kiếm quang bay lên cao.





Huyết quang càn quét khắp đất trời!



Thấy cảnh này, đội quân cận vệ ở phía xa đồng loạt tiến một bước về trước, sau đó trong cơ thể bọn họ có những ngọn lửa Thiên Hành bay ra, trong nháy mắt, một nghìn ngọn lửa Thiên Hành tạo thành một thanh trường thương Hoả Diễm hung hăng tấn công về phía Diệp Quân.



Ầm!







Thanh trường thương Hoả Diễm này vừa mới va chạm với kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân đã rung động kịch liệt, sau đó nổ tung, nhưng Diệp Quân cũng bị lực lượng mạnh mẽ ẩn chứa trong đó làm chấn động đến mức lùi lại mấy vạn trượng.



Hắn vừa dừng lại, nghìn tên quân cận vệ phía xa lại tiến lên một bước, trong nháy mắt, nghìn tia lửa đồng loạt bắn lên cao từ trong cơ thể bọn họ, một uy áp đáng sợ càn quét giữa thiên địa. Quân cận vệ dẫn đầu hét to: “Giết!”



Giọng nói vừa vang lên, nghìn tia lửa kia đồng loạt bắn về phía Diệp Quân.



Tia lửa còn chưa tới nhưng khí thế của nó đã khiến Diệp Quân liên tục lùi lại.



Thấy cảnh này, Kính Thần và Thiên Phù thần ở phía xa đều khá ngạc nhiên, bọn họ cũng không ngờ những quân cận vệ này lại có thực lực đáng sợ đến vậy.



Dù bọn họ là chủ thần nhưng cũng chưa từng thấy quân cận vệ ra tay bao giờ, bây giờ nhìn thấy, không ngờ thực lực của quân cận vệ lại kinh khủng đến thế. Nghìn tên quân cận vệ kia đồng thời biến mất khỏi vị trí ban đầu, trong nháy mắt cả nghìn trụ lửa cuồn cuộn xông thẳng đến chỗ Diệp Quân ở phía xa.



Diệp Quân ở phía xa cầm kiếm Thanh Huyên bằng hai tay chém về phía trước, kiếm vừa chém tới, nghìn trụ lửa kia lập tức vỡ tan, nhưng sức mạnh đáng sợ ẩn chứa bên trong thoáng chốc khiến hắn liên tục lùi lại, trong lúc lùi lại, trong miệng hắn có máu tươi không ngừng chảy xuống.



Vì trước đó mất quá nhiều sức nên bây giờ hắn đã rất yếu ớt rồi, đối mặt với những quân cận vệ này, dù có kiếm Thanh Huyên trong tay nhưng hắn vẫn có chút khó chống đỡ. Cứ thế khiến Diệp Quân sắp bị đẩy ra khỏi Thiên Hành Sinh Mệnh giới. Lúc này Nhất Niệm đã chậm rãi mở mắt ra, nhưng vẫn còn rất yếu ớt, cô ta nhìn Diệp Quân cả người như máu trước mặt, cô ta ngây người, sau đó nói với giọng điệu yếu ớt: “Tướng công…”



Người Diệp Quân khẽ run rẩy, cuối cùng trong mắt cũng không còn bao phủ bởi tia máu nữa mà có thêm một chút nhân tính. Nhất Niệm vòng tay lên cổ Diệp Quân, nước mắt thoáng chốc tuôn rơi: “Ta không ăn quả Thiên Hành nữa đâu”.



Nhưng Diệp Quân lại lắc đầu.



Mà lúc này, đám cận vệ quân kia lại tấn công họ một lần nữa. Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía cây sinh mệnh Thiên Hành ở cuối tầm mắt, nhẹ giọng nói: “Ta đã hứa với muội rồi thì hôm nay phải thực hiện được!”



Dứt lời, nét mặt hắn trở nên dữ tợn, tay trái của hắn đột nhiên mở ra, sau đó nắm chặt lại.





Rắc!







Thời không xung quanh lại xuất hiện những ô vuông thời không một lần nữa, thấy cảnh náy, sắc mặt mấy cận vệ quân Thiên Hành kia thoáng chốc thay đổi một lần nữa, bọn họ đang muốn lui bước nhưng đã không kịp nữa, một sức mạnh bí ẩn đã bao phủ lấy bọn họ trong im lặng.







Nhất Giới Tuế Nguyệt!







Thấy Diệp Quân lại sử dụng kiếm kỹ đáng sợ này một lần nữa, đám cận vệ quân Thiên Hành nhất thời hoảng sợ, vội vàng lùi lại, nhưng đã hơi chậm. Khi chiêu kiếm này của Diệp Quân chém xuống, mấy quân cận vệ Thiên Hành kia chỉ có thể đứng im tại chỗ, lửa Thiên Hành trên người bọn họ cũng biến mất bằng một tốc độ đáng sợ, chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã thành tro bụi tan biến.







Một nghìn quân cận đều chết hết!







Mà lúc này, Diệp Quân đã sử dụng hết sức lực cuối cùng đưa Nhất Niệm đến trước cây sinh mệnh Thiên Hành, tay phải của hắn run rẩy mở ra, kiếm Thanh Huyên bay lên cao, nhưng lúc này, một khí thế đáng sợ đột nhiên tấn công tới từ sau lưng hắn.







Con ngươi Diệp Quân co lại, nhưng lúc này hắn đã không thể phản kháng nữa rồi, chỉ đành sử dụng chút sức lực cuối cùng xoay người bảo vệ trước mặt Nhất Niệm, mà lúc này, thanh trường thương kia đâm thẳng vào bụng hắn, lực lượng mạnh mẽ thoáng chốc xuyên qua cả hắn và Nhất Niệm, trường thương kéo theo hai người bay xa cả nghìn trượng, cuối cùng cố định hai người trên một vách đá phía xa.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.