Chương trước
Chương sau
Nói rồi họ đồng loạt lao đến chỗ Nhất Niệm đang đứng.



Nhất Niệm xoay người nhìn đám người Thượng Lăng đang lao đến đó, cô ta biết hôm nay cô ta không ra khỏi đây được.



Cô ta bật cười, sau đó bỗng siết chặt hai tay, một ngọn lửa Thiên Hành bay ra từ giữa trán cô ta, ngay sau đó thời không xung quanh cô ta trở nên hư ảo, cùng lúc đó sắc mặt cô ta cũng trở nên trắng bệch.



Nhất Niệm bỗng gào lên: “Giết!”



Vừa dứt lời, thời không trước mặt cô ta biến thành từng ô vuông, trong mỗi ô ô đều chứa một ngọn lửa Thiên Hành, chỉ trong chốc lát cô ta đã sao chép gần cả vạn ngọn lửa Thiên Hành.





Sát chiêu cùng cực!



Hư ảnh thời không!



Đây là thứ cô ta đã nghiên cứu được từ thời không trong Tiểu Tháp, cô ta vẫn chưa dùng đến, vì dùng đến chiêu này phải tiêu hao rất nhiều năng lượng, cho dù là cô ta cũng không thể chịu được.







Nhưng cô ta biết cô ta phải dùng đến nó, nếu không Diệp Quân không thể ra khỏi đây.



Ngay khi lửa Thiên Hành xuất hiện, Thượng Lăng dẫn đầu đó biến sắc vội lùi về sau, thế nhưng vẫn không kịp.



Ầm!



Khu vực chỗ Nhất Niệm đứng biến thành biển lửa.



Tám vị quan chấp hành chôn người trong biển lửa.



Thần hồn tiêu tán!



Các cường giả nền văn minh Thiên Hành còn lại vô cùng hoảng hốt, vội vàng lùi về sau cách xa hải vực Thiên Hành này, có vài người chạy chậm cũng bị tan biến thành hư vô…



Nhưng ngay lúc này một cây thương bay đến từ chân trời.



Sau khi cây thương bay đến, ngọn lửa ngút trời do cả vạn lửa Thiên Hành tạo ra lập tức bị trấn áp.



Nhất Niệm ở trong biển lửa bên dưới yếu ớt ngẩng đầu lên, ngay sau đó cây thương dài xé toạc biển lửa đâm mạnh vào ngực cô ta, cây thương kéo Nhất Niệm lùi lại cả ngàn trượng, cuối cùng lúc dừng lại, hai chân Nhất Niệm mềm nhũn rồi quỳ rạp xuống đất, cây thương vẫn đâm vào ngực cô ta.



Lửa Thiên Hành màu đỏ trong cây thương dài bắt đầu lan ra khắp các cơ quan trong người cô ta.



Nhất Niệm nhắm mắt lại, ý thức của cô ta dần bắt đầu mơ hồ, cô ta lấy hết sức lực cuối cùng khẽ nói: “Không thể sinh “quả” cho huynh rồi…”



Dứt lời, hai tay đang siết chặt của cô ta buông lỏng.





Rắc!



Ngay lúc này thời không phía sau Nhất Niệm bỗng nứt toác, một người đàn ông lao ra.



Người đàn ông đó chính là Diệp Quân.



Khi nhìn thấy bộ dạng lúc này của Nhất Niệm, đầu Diệp Quân nổ ầm một tiếng, đầu óc trống rỗng.



Ngay sau đó hắn chạy như điên đến trước mặt Nhất Niệm, nhìn cây thương dài cắm vào ngực Nhất Niệm, Diệp Quân bỗng tức giận gầm lên như dã thú, sau đó lấy kiếm Thanh Huyên ra chém.







Cây thương bị nứt ra nhưng vẫn không gãy.







Diệp Quân lại chém mạnh lần nữa, lúc này cây thương dài mới bị chém gãy, Diệp Quân đâm kiếm Thanh Huyên vào người Nhất Niệm, kiếm Thanh Huyên không làm tổn thương Nhất Niệm mà bảo vệ linh hồn sắp bị hủy diệt hoàn toàn của Nhất Niệm, Diệp Quân run rẩy ôm Nhất Niệm vào lòng, run giọng nói: “Nhất Niệm!”







Lúc này, Nhất Niệm mới mở mắt ra, khi nhìn thấy Diệp Quân, trên gương mặt trắng bệch như tờ hiện lên một nụ cười buồn, cô ta muốn vươn tay chạm vào Diệp Quân nhưng vừa giơ lên lại rơi xuống.







Lúc này cô ta chẳng còn chút sức lực nào.







Diệp Quân vội nắm lấy tay cô ta đặt lên mặt mình, hắn run giọng nói: “Không sao, không sao rồi”.







Nhất Niệm nhìn Diệp Quân, nước mắt bỗng rơi xuống: “Ta lại ăn quả Thiên Hành lần nữa”.







Nói rồi cô ta nhắm mắt lại, mà cơ thể cô ta vẫn đang bị thiêu đốt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.