Nhất Niệm nhắm mắt lại, mình làm sai rồi sao?
Lẽ nào thích một người cũng là sai sao? Không!
Mình không sai!
Nhất Niệm bỗng mở mắt ra, cô ta hung hăng đối mắt với người trong tộc nền văn minh Thiên Hành.
Thấy Nhất Niệm cây ngay không sợ chết đứng như vậy, những cường giả nền văn minh Thiên Hành xung quanh lập tức nổi giận, nhưng vì ngại thực lực đáng sợ của Nhất Niệm nên không ai dám ra tay, tuy nhiên họ vẫn dám lên tiếng mắng chửi, thế là vô số lời ác ý nhắm thẳng vào Nhất Niệm như thác lũ.
“Chìm đắm trong trụy lạc”.
“Không biết liêm sỉ”.
“Thế mà lại bỏ trốn bôn ba bên ngoài vì một tên đàn ông ngoại tộc thấp hèn, thật kinh tởm”.
Bất cứ một nền văn minh nào cũng có rất nhiều những người như thế, Nhất Niệm hoang mang nhìn chằm chằm những người đó, dần dần cô ta cảm thấy như mình bị những lời mắng nhiếc ác độc đó đâm vào tim, nỗi bất bình vô cớ dâng lên, mũi chua xót, nước mắt giàn giụa.
Ngay lúc này một bàn tay kéo tay cô ta.
Nhất Niệm quay đầu lại nhìn, chính là Tịnh An.
Tịnh An kéo tay Nhất Niệm, nghiêm túc nói: “Cô không phản bội nền văn minh Thiên Hành, là họ sai”.
Nhất Niệm lặng thinh cúi đầu xuống, không nói không rằng nhưng tay lại nắm chặt lấy Tịnh An.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308243/chuong-4280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.