Chương trước
Chương sau
Thôi Âm lại nói: “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, Nhị điện chủ, theo ông thấy rốt cuộc hắn ta sẽ ở nơi nào?”



Khâu Bạch Y ngẫm nghĩ rồi đáp: “Chắc chắn là nơi có liên quan đến Thượng Thần Thiên Vân”.



Thôi Âm gật đầu: “Giống với suy nghĩ của ta”.



Khoé miệng Khâu Bạch Y khẽ giật.



Thôi Âm lại hỏi: “Nhị điện chủ, có rất nhiều nơi có liên quan đến Thượng Thần Thiên Vân, ông cảm thấy hắn ta sẽ ở đâu đây? Ông cứ việc dũng cảm nói ra, nói sai cũng không sao, trong lòng ta tự có tính toán”.





Bàn tay Khâu Bạch Y đang đặt sau lưng chợt nắm lại, nhưng ngay lập tức buông ra, gã ta mỉm cười nói: “Có thể nhìn ra Thượng Thần Thiên Vân rất quan tâm đến Nhất Niệm cô nương kia, vì thế nếu bà ta đưa họ đi chắc chắn sẽ đưa đến một nơi bà ta cho rằng khá an toàn, mà theo ta biết Thượng Thần Thiên Vân có một nơi tu luyện riêng, chính là hải vực Thiên…”



“Ta biết rồi!”



Thôi Âm đột nhiên ngắt lời Khâu Bạch Y: “Hải vực Thiên Hành”.







Khâu Bạch Y im lặng nhìn Thôi Âm.



Thôi Âm ra lệnh: “Đi thôi, đi tới hải vực Thiên Hành”.



Dứt lời, ông ta dẫn theo người rời đi.



Lúc này, Khâu Bạch Y chợt nói: “Đợi đã”.



Thôi Âm quay đầu nhìn về phía Khâu Bạch Y, Khâu Bạch Y khẽ mỉm cười: “Thôi chấp pháp, ta có một ý tưởng nho nhỏ, cũng không biết có phải do ta suy nghĩ nhiều quá không, ông cứ nghe thử, sau đó phân tích giúp ta?”



Thôi Âm gật đầu: “Ông nói thử xem”.



Khâu Bạch Y trầm giọng nói: “Nếu Diệp Quân và Nhất Niệm cô nương kia thật sự ở hải vực Thiên Hành thì đó cũng là nơi tu luyện của Thượng Thần Thiên Vân, các ông đi như thế chắc chắn bà ta sẽ biết, khi đó nếu bà ta lại ra mặt bảo vệ hai người kia một lần nữa…”



Nói đến đây, gã ta dừng lại, lựa lời một lúc mới nói tiếp: “Đương nhiên chắc chắn Thôi chấp pháp không sợ Thượng Thần Thiên Vân kia, nhưng lỡ như xảy ra mâu thuẫn thì phải làm sao đây?”



Thôi Âm sa sầm mặt.



Nếu xảy ra mâu thuẫn, chắc chắn ông ta sẽ không thể thắng được Thượng Thần Thiên Vân, thực lực của người phụ nữ kia có thể nói là mạnh đến mức đáng sợ.



Khâu Bạch Y nói tiếp: “Ta có một đề nghị nho nhỏ, Thôi chấp pháp có thể nghe thử, đề nghị này có tốt hay không đều do Thôi chấp pháp quyết định”.



Thôi Âm gật đầu: “Được”.



Khâu Bạch Y nói: “Chuyến đi này của Thôi chấp pháp chắc chắn sẽ xảy ra mâu thuẫn với Thượng Thần Thiên Vân, vì đề phòng tình huống ngộ nhỡ xảy ra, Thôi chấp pháp nên giữ lại hai kế hoạch khác để đối phó với Thượng Thần Thiên Vân này. Thứ nhất là dư luận, Nhất Niệm cô nương kia làm trái với Thiên Hành Pháp, còn yêu một người đàn ông ngoại tộc, chuyện này chắc chắn là một nỗi sỉ nhục lớn với đàn ông ở nền văn minh Thiên Hành. Nhưng bây giờ chuyện này còn chưa để lộ, Thôi chấp pháp hoàn toàn có thể nhúng tay một chút, khi đó chắc chắn chỉ cần là người đàn ông nào hiếu chiến của nền văn minh Thiên Hành đều sẽ đi tới hải vực Thiên Hành để giúp đỡ…”



Nói đến đây, gã ta thoáng dừng lại, sau đó mới tiếp tục: “Dù Thượng Thần Thiên Vân có thể tuỳ hứng, nhưng bà ta không thể chống lại tất cả mọi người của nền văn minh Thiên Hành được, hơn nữa bà ta cũng phải nói phải trái mà đúng không? Dù sao cũng là Nhất Niệm kia vi phạm Thiên Hành Pháp trước, yêu một người đàn ông của nền văn minh ngoại tộc, chỉ cần làm to chuyện này lên, khi đó nếu Thượng Thần Thiên Vân vẫn cố ý muốn bảo vệ thì Thôi chấp pháp hoàn toàn có thể nói là nếu thế còn cần thần pháp Thiên Hành làm gì nữa, cứ nghe hết theo Thượng Thần Thiên Vân là bà đi”.



“Được!”



Thôi chấp pháp nói với giọng điệu hưng phấn: “Nói hay lắm, Nhị điện chủ, những gì ông nói hoàn toàn giống với suy nghĩ của ta!”



Nét mặt Khâu Bạch Y trở nên cứng đờ, khoé miệng giật giật, nhưng nụ cười của gã ta bình thường trở lại rất nhanh: “Kế hoạch thứ hai là phải gọi thêm một vài người, ví dụ như gọi thêm vài người chấp pháp, đương nhiên cũng không phải là không tin tưởng Thôi chấp pháp, mà là đây không phải trò đùa, chuyện này liên quan đến danh dự của Chấp Pháp Điện, vì thế Chấp Pháp Điện phải đoàn kết nhất trí… Dù sao chúng ta cũng phải chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất, lỡ như Thượng Thần Thiên Vân kia cứ cố chấp muốn bảo vệ, khi đó các ông không đủ người, bị bà ta trấn áp, vậy sau này còn ai trong nền văn minh Thiên Hành kính trọng các ông nữa?”







Thôi Âm sa sầm mặt.







Lúc trước ông ta từng bị trấn áp một lần rồi!







Khi đó ông ta còn tưởng Thượng Thần Thiên Vân kia sẽ kiêng dè Chấp Pháp Điện, nhưng ông ta không ngờ đối phương lại thẳng thừng ra tay!







Vô cùng nhục nhã!







Thôi Âm hít sâu một hơi, cố đè nén cơn tức trong lòng mình.







Khâu Bạch Y lại nói: “Thôi chấp pháp, ta nghe nói lúc trước khi ông đi lùng bắt Diệp Quân, Thượng Thần Thiên Vân kia đã trắng trợn che chở…”







Nói đến đây, gã ta khẽ thở dài: “Không thể không nói một người ngoài như ta còn thấy khó chịu, ông đi truy bắt Diệp Quân vốn là nhiệm vụ của ông, ông sai ở đâu chứ? Thượng Thần Thiên Vân kia lại ỷ thế hiếp người vô lý như thế… Thôi thôi, không nói nữa, nếu còn nói thì hơi giống như đang ly gián rồi”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.