Chương trước
Chương sau
Nhất Niệm chợt nói: “Chuyển nó vào trong tháp đi!”



Hả?



Diệp Quân hơi ngạc nhiên.



Nhất Niệm mỉm cười nói: “Chúng ta để nó vào trong tháp để chăm sóc, sau đó dùng trước, sau khi dùng xong thì đổi một cây to hơn cho sư phụ”.



Diệp Quân thoáng do dự, sau đó hỏi: “Làm thế có được không?”



Nhất Niệm gật đầu: “Được, chuyển cả hang núi này vào trong tháp luôn, đây đều là những tinh thể Vĩnh Hằng cao cấp, thời gian chúng tồn tại càng lâu thì chất lượng sẽ càng cao, đặt vào trong Tiểu Tháp có thể nâng cao chất lượng của chúng”.





Diệp Quân vẫn hơi do dự: “Phía Thượng Thần…”



Nhất Niệm mỉm cười nói: “Không cần lo lắng, nếu sư phụ đã đưa chúng ta đến rõ ràng là muốn để ngươi ở lại đây tu luyện, chúng ta chỉ chuyển hang núi đến một nơi khác mà thôi, chứ đâu phải chiếm nó làm của riêng”.



Diệp Quân ngẫm nghĩ một lúc, sau đó gật đầu: “Cũng đúng”.



Nói xong, hắn vung tay áo, chuyển cả ngọn núi vào trong Tiểu Tháp.







Diệp Quân và Nhất Niệm cũng tiến vào trong Tiểu Tháp theo, mà khi cành cây sinh mệnh tiến vào trong, nó đột nhiên rung động dữ dội, sau đó quả Đạo Linh trên Tiên Đạo Thụ liên tục rơi xuống, biến thành những tia sáng bay tới cho nó nuốt chửng.



Thấy cảnh này, Diệp Quân hoàn toàn bối rối!



Một trăm quả Đạo Linh cứ thế bị nó nuốt hết rồi?



Nhất Niệm cũng khá bất ngờ.



Sau khi nuốt chửng hết những quả Đạo Linh kia, cây sinh mệnh lại rung động, sau đó dưới ánh nhìn của Diệp Quân và Nhất Niệm, nó lại cao thêm mấy chục tấc.



Diệp Quân và Nhất Niệm đưa mắt nhìn nhau, Diệp Quân hỏi: “Nếu nó trở nên rất rất cao thì sẽ thế nào?”



Nhất Niệm ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Có khả năng sẽ ra quả”.



Diệp Quân chớp mắt: “Loại quả sinh con kia sao?”



Nhất Niệm gật đầu: “Phải”.



Diệp Quân im lặng.

Ta chăm cho ngươi lớn lên, ngươi ra cho ta một quả có thể sinh con…



Chẳng phải là quá vớ vẩn à?



Nhất Niệm lại nói: “Thật ra thì quả có hai loại, một loại là trong quả có đứa bé, còn một loại thì có thể ăn được”.



Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nhất Niệm: “Có thể ăn được?”



Nhất Niệm gật đầu: “Đúng thế, cũng giống như trứng gà vậy, có trứng gà sẽ nở ra gà con, có trứng gà thì dùng để ăn”.



Nghe thấy lời của Nhất Niệm, Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, sau đó nói: “Nếu ăn quả đó vào, sau khi ăn sẽ thế nào?”



Nhất Niệm nghiêm túc nói: “Quả đấy ngọt như kẹo hồ lô vậy”.



Diệp Quân đen mặt: “Ý ta là sau khi ăn có thể nâng cao thực lực không?”



Nhất Niệm cười hì hì: “Có thể, hơn nữa thực lực còn sẽ tăng mạnh, đại khái có thể tăng tu vi của một kỷ nguyên”.



Diệp Quân hỏi: “Một trăm triệu năm à?”



Nhất Niệm gật đầu.



Sắc mặt Diệp Quân thay đổi.





Tu vi một trăm triệu năm!







Hắn ăn một quả chẳng phải sẽ có thể đè cha và ông nội xuống đánh một trận sao?







Nhất Niệm lại nói: “Nhưng rất khó ra được một quả Thiên Hành có thể ăn, trước kia ta và Tịnh An từng cùng nhau ăn một quả, là sư phụ cho chúng ta, mà đó cũng là chuyện của rất nhiều năm trước rồi. Dù là sư phụ cũng rất khó có được loại quả có thể ăn này”.







Nói đến đây, cô ta lấy một xâu kẹo hồ lô ra liếm liếm, sau đó nói: “Hương vị đó cũng giống kẹo hồ lô vậy”.







Nghe thấy thế, Diệp Quân đã hiểu vì sao Nhất Niệm và Tịnh An lại thích ăn kẹo hồ lô!







Mẹ kiếp!







Kẹo hồ lô có vị giống quả Thiên Hành!





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.