Chương trước
Chương sau
Nhất Niệm sa sầm mặt.



Tịnh An cũng nhíu mày.



Diệp Quân vội hỏi: “Sao vậy?”



Tịnh An khẽ nói: “Điện Chấp Hành ra lệnh cho Nhất Niệm lập tức trở về điện…”



Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Vì phóng hảo sao?”





Tịnh An gật đầu, cô ta nhìn về phía Ác vũ trụ: “Tên kia nói đã ký hiệp ước hoà bình với chúng ta… Ta không biết có phải là thật không, nếu là thật thì đồng nghĩa với việc chúng ta không thể làm trái hiệp ước”.



Nghe thấy thế, Diệp Quân nhất thời cau mày.



Ác vũ trụ này ký hiệp ước hoà bình với nền văn minh Thiên Hành?







Nhất Niệm đột nhiên muốn ấn xuống nút đỏ một lần nữa nhưng lại bị Diệp Quân ngăn cản, hắn kéo tay Nhất Niệm, lắc đầu.



Tịnh An đi tới, cô ta nhẹ giọng nói: “Nhất Niệm, dù cô phóng hoả cũng không thể tiêu diệt Ác vũ trụ đâu, trừ khi ta phóng lửa Thiên Hành cao cấp ra, nhưng cần phải có quan chấp hành đứng đầu trao quyền…”



Nhất Niệm đột nhiên lấy một thần ấn đặc biệt từ trong túi vải nhỏ ra, thấy hành động đó, sắc mặt Tịnh An thoáng chốc thay đổi, cô ta muốn tiến lên ngăn cản, nhưng lúc này Nhất Niệm đã cầm lấy thần ấn kia đè lên trên nút đỏ.



Oanh!



Trong nháy mắt, một ngọn lửa đỏ màu máu bay lên cao từ trên bầu trời của đại điện, chẳng mấy chốc, ngọn lửa đó đã bay thẳng tới bầu trời của Ác vũ trụ.



“A!”



Lúc này, sâu trong Ác vũ trụ có một giọng nói hốt hoảng vang lên: “Lửa Thiên Hành cao cấp, nền văn minh Thiên Hành các người điên rồi à? Chúng ta vừa mới ký hiệp ước hoà bình đấy! Mẹ kiếp… Chạy thôi!”



Giọng nói vừa dứt, vô số khí thế mạnh mẽ thoáng chốc chạy nhanh ra khỏi Ác vũ trụ.



Lúc này ngọn lửa Thiên Hành kia lao thẳng vào sâu trong Ác vũ trụ.



Sau một thoáng im lặng.



Toàn bộ Ác vũ trụ tựa như một ngọn nến đang cháy, bắt đầu chảy ra từ bên trong, trong nháy mắt toàn bộ Ác vũ trụ đã như một dòng dung nham, vô số ngọn lửa phóng lên cao, chói mắt tựa như pháo hoa…



Nhất Niệm đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, cô ta cười khẽ kéo tay hắn: “Tướng công, vui không?”



Diệp Quân: “…”



Tiểu Tháp: “…”

Vui không?



Diệp Quân kéo tay Nhất Niệm, tâm trạng hơi phức tạp, đương nhiên nhiều hơn vẫn là cảm động, hắn khẽ mỉm cười: “Vui, rất vui”.



Nhất Niệm cười ngọt ngào.



“Vui cái con khỉ!”



Tịnh An ở bên cạnh tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, khuôn mặt cũng đỏ bừng như lửa: “Nhất Niệm, cô dám thả lửa Thiên Hành cao cấp khi không có sự cho phép của quan chấp hành đứng đầu, cô muốn bị thiêu chết sao! A, ta tức đến mức đau cả ngực rồi đây…”





Nói xong, cô ta liên tục xoa ngực.







Nghe thấy lời của Tịnh An, Diệp Quân vội nhìn về phía cô ta với vẻ lo lắng: “Sử dụng lửa này sẽ bị thiêu ư?”







Tịnh An trừng Nhất Niệm với vẻ hung dữ: “Không có sự cho phép của quan chấp hành đứng đầu đã sử dụng lửa Thiên Hành cao cấp là vi phạm thần pháp, hơn nữa Ác Đạo Minh kia còn ký hiệp ước hoà bình với nền văn minh Thiên Hành chúng ta, Nhất Niệm, ta biết cô muốn phá hiệp ước hoà bình giữ nền văn minh Thiên Hành và Ác Đạo Minh, nhưng chuyện này liên quan đến rất nhiều vấn đề…”







Oanh!







Tịnh An còn chưa nói hết câu thì ngoài điện phía xa chợt xuất hiện một khí thế mạnh mẽ.







Diệp Quân quay đầu nhìn lại thì thấy sâu trong vũ trụ bên ngoài có một ánh sáng trắng chiếu rọi, trong ánh sáng trắng kia có một người phụ nữ chậm rãi bước ra.







Người phụ nữ mặc thần giáp trắng như tuyết, tay cầm một thanh trường thương màu vàng, vào khoảnh khắc bà ta bước ta, một uy áp vô cùng đáng sợ nhất thời bao phủ lấy toàn bộ vũ trụ, cực kỳ kinh khủng.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.