Chương trước
Chương sau
Tịnh An tiến lên một bước, ngón tay trắng nõn chỉ nhẹ vào thời không trước mặt.



Oanh!



Thời không nơi ngón tay chạm phải chợt gợn sóng, sau đó ba người lập tức trở nên hư ảo, Diệp Quân có cảm giác có vô số tinh hà vũ trụ lướt qua bên cạnh nhanh như tia chớp.



Diệp Quân thầm thấy sợ hãi.



Hắn đang di chuyển trong thời không vũ trụ với tốc độ cao!





Mà tốc độ này nhanh hơn trận pháp dịch chuyển bình thường không chỉ gấp trăm vạn lần, chỉ đứng sau tốc độ di chuyển của kiếm Thanh Huyên!



Trong quá trình di chuyển, hắn nhìn Vĩnh Hằng Mạch trong Tiểu Tháp, không thể không nói Vĩnh Hằng Mạch này thật sự quá lợi hại.



Sau khi trong Tiểu Tháp có thêm Vĩnh Hằng Mạch này, linh khí bên trong cao cấp hơn ít nhất mười lần, ngoài ra trong Vĩnh Hằng Mạch này còn có một ít tinh thể Vĩnh Hằng,có điều cũng không nhiều lắm, chỉ khoảng mấy chục nghìn in, dù chỉ có mấy chục nghìn viên, nhưng chất lượng vẫn rất tốt.



Đúng là lãi to!







Lúc này, Diệp Quân có cảm giác tay mình bị ai đó giữ lấy, hắn thu hồi suy nghĩ quay đầu nhìn lại, người đó chính là Nhất Niệm.



Nhất Niệm tỏ vẻ muốn nói lại thôi.



Diệp Quân cười hỏi: “Muốn nói gì sao?”



Nhất Niệm nhỏ giọng nói: “Lần này ta đưa huynh về chủ yếu là để gặp Thượng thần, cũng chính là sư phụ của ta, ta và Tịnh An đều được bà ấy hái xuống từ trên cây, từ khi ra đời, chúng ta vẫn luôn đi theo bà ấy học tập, có thể nói bà ấy chính là người thân nhất của chúng ta, cho nên khi huynh gặp bà ấy…”



Diệp Quân cười nói: “Chắc chắn ta sẽ thể hiện tốt một chút!”



Nhất Niệm cười ngọt ngào, sau đó lại nói: “Còn một chuyện nữa… Ta…”



Diệp Quân dịu dàng xoa đầu Nhất Niệm, sau đó cất lời: “Nói đi đừng ngại”.



Nhất Niệm nhẹ giọng nói: “Thế này, thời không bí ẩn trong Tiểu Tháp rất đặc biệt, cao cấp hơn của nền văn minh Thiên Hành chúng ta, lần này sau khi về, ta có thể đưa những thứ ta đã nghiên cứu được cho nền văn minh Thiên Hành không?”



Diệp Quân im lặng.



Nhất Niệm vội nói: “Nếu huynh không thích thì ta sẽ không…”



Diệp Quân cười ngắt lời: “Được, muội còn có thể đưa sư phụ của muội vào cùng nghiên cứu”.



Nhất Niệm ngây người, sau đó run rẩy nói: “Thật sao?”



Không ai hiểu thời không đặc biệt kia quý giá đến mức nào hơn cô ta, có thể nói nếu Diệp Quân sẵn lòng đưa cho nền văn minh Thiên Hành nghiên cứu thì rất có khả năng nó sẽ mang đến một đột phá rõ rệt cho nền văn minh Thiên Hành.



Vì thời không đặc biệt đó thật sự rất kinh khủng!



Diệp Quân gật đầu, sau đó cười nói: “Ta đã lừa muội bao giờ chưa? Người nhà của muội cũng sẽ là người nhà của ta”.



Nhất Niệm đột nhiên nhón chân rồi hôn nhẹ lên mặt Diệp Quân một cái, hôn xong, cô ta vội cúi đầu, gò má đỏ như ráng chiều.



Diệp Quân cười to.



Nhất Niệm lén nhìn thoáng qua Diệp Quân, trong mắt chứa đựng tình cảm dịu dàng và cả sự ngượng ngùng.





Tịnh An ở cạnh bĩu môi: “Rải cơm chó dễ chia tay lắm!”







Diệp Quân: “…”







Xung quanh nhanh chóng yên tĩnh trở lại.







Mà lúc này ba người đã xuất hiện trước một đại điện.







Diệp Quân hơi nghi ngờ nhìn toà đại điện phía xa: “Đây là đâu?”







Nhất Niệm cười đáp: “Chỗ làm việc thường ngày của chúng ta”.







Diệp Quân nhất thời hơi tò mò.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.