Chương trước
Chương sau
Lệ Hàn: “Là Vũ Trụ Kiếp từ Chân vũ trụ?"



Khâu Bạch Y cười: “Đúng. Nó không phải Vũ Trụ Kiếp thông thường, hơn nữa cũng không phải lỗi do nó. Nó sống từ ác niệm của chúng sinh ở Chân vũ trụ, thử hỏi đã làm sai gì?"



Ông ta nhìn quanh: “Thiên Đạo không diệt thế là thiên lý bất dung, thế nhân thất đức”.



Lệ Hàn tỏ vẻ phức tạp: “Ngươi chuẩn bị đi giết hắn?"



Khâu Bạch Y lắc đầu: “Không”.





Lệ Hàn không hiểu.



Khâu Bạch Y: “Theo lý mà nói thì ta đánh không lại nữ kiếm tiên kia”.



Lệ Hàn vẫn ra vẻ đề phòng.



Khâu Bạch Y: “Đừng như vậy, ta sẽ không giết ngươi, ngược lại còn rất vừa mắt ngươi. Vào thời điểm then chốt mà vẫn tỉnh táo như vậy, không hổ là người được ta chọn. Tiếc rằng bây giờ chúng ta đã thành kẻ địch, nhưng vấn đề nằm ở Ác Đạo Minh chứ không ở ngươi. Nếu ban đầu họ không khinh địch, không tự tìm đường chết...”







Ông ta lắc đầu: “Nhưng cũng không trách được. Làm sao họ biết đang có cường giả tuyệt thế ở đây chứ?"



Lệ Hàn thở dài: “Nhị điện chủ, đừng trở thành kẻ thù với Diệp thiếu”.



Khâu Bạch Y chỉ cười: “Vậy Ác Đạo Chân Vũ Trụ đã sai gì?"



Lệ Hàn không đáp.



Khâu Bạch Y xoay người đi: “Cửu điện chủ, lần sau gặp lại mỗi người một hướng, ta sẽ không nương tay đâu”.



Rồi biến mất tại chỗ.

Diệp Quân theo Thiên Kình đi đến một mảnh đất hoang vu, vừa đặt chân vào đã nhíu mày khi cảm nhận được tuổi thọ mình đang trôi đi.



Hắn nhìn sang, nghe Thiên Kình giải thích: “Đây là khu vực Cựu Đạo, một cấm khu sẽ không ngừng ăn mòn tuổi thọ của bất kỳ ai bước vào”.



Diệp Quân: “Bất kỳ ai ư?"



Thiên Kình gật đầu.



Hắn lấy kiếm Thanh Huyền ra, nhìn nó run run.



Rồi hắn khôi phục lại bình thường.



Thiên Kình sững ra, thầm nhủ người này thích làm màu ghê.



Diệp Quân cười nói: “Tiền bối dẫn đường đi”.



Thiên Kình gật đầu, dẫn hắn đi về nơi xa.



Diệp Quân tò mò hỏi: “Trận chiến năm ấy dữ dội lắm sao?"



Thiên Kình: “Phải, hai bên tổn thất mấy trăm nghìn cường giả cảnh giới Khai Đạo”.



Một tia phức tạp lóe lên trong mắt ông ta. Cựu Đạo năm ấy cũng chỉ còn vài ba người còn sống từ trận chiến đó.



Diệp Quân lại hỏi: “Nhưng bảo vật của Cựu Đạo không bị Đại Đạo hiện hữu lấy đi?"



Thiên Kình: “Chúng ta đang đi tìm nơi tu luyện của Cựu Chủ, trong đó có bao nhiêu bảo vật thì ta cũng không rõ”.



Diệp Quân sa sầm mặt.







Thiên Kình cười cười: “Xin lỗi Diệp thiếu, ta không có ý lừa cậu, chỗ đó chắc chắn có nhiều bảo vật, cứ yên tâm đi”.







Diệp Quân gật đầu: “Tới đó rồi xem”.







Thiên Kình gật đầu, hai người đi nhanh hơn.







Không bao lâu sau đã đến trước một vách núi. Thiên Kình vừa đưa tay ấn vào, vách núi lập tức tuôn ra khí tức đáng sợ.







Uỳnh!







Nó đẩy ông ta văng đi nghìn trượng.




Thiên Kình đanh giọng: “Diệp thiếu, ở đây có trận pháp”.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.