Chương trước
Chương sau


Trong chiến trường địa ngục, Diệp Quân phóng tà khí và sát khí ra.



Lúc thần tính của hắn đạt đến mức hoàn hảo, huyết mạch phong ma và khí tức kiếm ý của hắn cũng tăng lên theo.



Bây giờ khí tức của hắn đã hơn hẳn cảnh giới Khai Đạo bình thường.





Tiểu Tháp bỗng khẽ giọng nói: “Sau này vẫn phải để tên này điên cuồng vài lần”.



Mặc dù Diệp Quân thừa kế huyết mạch phong ma, nhưng từ đầu đến giờ hắn gần như chưa từng điên cuồng, mà đặc điểm của huyết mạch phong ma là càng điên cuồng, uy lực càng mạnh, cho nên nếu không ở trạng thái điên cuồng hoàn toàn thì Diệp Quân sẽ không bao giờ có thể giải phóng được uy lực thực sự của nó.



Lúc này, Diệp Quân mới được xem là đã thật sự phát huy hết sức mạnh của huyết mạch phong ma, đương nhiên ở cực hạn của giai đoạn hiện giờ, huyết mạch phong ma hoàn toàn không có cực hạn với hắn.







Đầu nguồn của huyết mạch này là ai?



Kiếm Chủ Thanh Sam.



Chỉ cần ông ấy chưa chết, huyết mạch này không có cực hạn, không có điểm cuối, còn có thể phát huy được bao nhiêu đều phải phụ thuộc vào bản lĩnh của Diệp Quân.



Lúc này vì huyết mạch phong ma mà thần tính của Diệp Quân đạt đến mức hoàn hảo.



Lúc này trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ là tàn sát, không có bất kỳ cảm xúc nào, đây là sự tàn sát cực điểm.



Trong chiến trường địa ngục, khí tức của Diệp Quân vẫn đang điên cuồng tăng lên, sức mạnh huyết mạch và khí tức kiếm ý cực mạnh làm chấn động khiến thời không đặc biệt xung quanh, giống như nước sôi trào, cực kỳ đáng sợ.



Thần tính hoàn hảo!



Nhưng lúc này thần tính hoàn hảo này của hắn không phải là Đại Đạo duy nhất trong lòng, mà trong lòng chỉ có tàn sát.



Sát niệm đã đến mức cực hạn, sau đó mọi thứ trong thế gian đều có thể bị giết.



Đúng lúc này, nơi sâu nhất chiến trường địa ngục, một ngọn núi cao cả ngàn trượng bỗng sụp đổ, sau đó một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra, người đàn ông trung niên mặc một bộ trường bào, khí tức được khống chế. Sau khi ông ta bước ra, nhìn thấy Diệp Quân, ông ta lập tức cau mày.



Lúc nhìn thấy người đàn ông trung niên này, Địa Ngục Chủ cũng sầm mặt, chẳng phải người này đang bế quan ư? Sao lại chạy ra đây rồi?



Người đàn ông trung niên bỗng ngẩng đầu lên cách thời không nhìn Địa Ngục Chủ: “Địa Ngục Chủ, tên này là ai thế?”



Địa Ngục Chủ nói: “Cậu Diệp”.







Người đàn ông trung niên nhíu mày: “Cậu Diệp?”







Địa Ngục Chủ gật đầu: “Thiên Kình, luyện tập với cậu Diệp một lúc đi”.







Sắc mặt người đàn ông tên Thiên Kình sa sầm: “Ngươi bảo ta làm người luyện cùng hả?”







Địa Ngục Chủ bình tĩnh nói: “Hôm đó cô cô hắn tiêu diệt một vị cảnh giới Diệt Đạo rồi”.







Thiên Kình hơi sững sờ, sau đó lắc đầu: “Không thể nào, tuyệt đối không thể, trên đời tuyệt đối không có cường giả nào làm được, trừ khi chủ cũ xuất hiện hoặc chủ nhân Đại Đạo hiện hữu của các ông quay về…”







Địa Ngục Chủ nói: “Ta cần phải gạt ngươi à? Ngươi có cần nhìn thử huyết mạch này của hắn xem hắn bình thường không?”







Nghe thế, Thiên Kình nhìn Diệp Quân ở đằng xa, lúc nhìn thấy huyết mạch phong ma toát ra từ trên người Diệp Quân, ông ta lại nhíu mày.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.