Chương trước
Chương sau
Sau khi Diệp Quân đi không lâu, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện, người đàn ông nhìn theo hướng Diệp Quân rời đi, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cửa đá: “Ngươi cứ thế chịu thua à?”



Đại Đạo hiện hữu hờ hững đáp: “Nếu không thì sao? Chẳng lẽ đi đấu với hắn?”



Người đàn ông cười nói: “Năm đó chủ nhân của ngươi vì thành lập trật tự mới mà chiến đấu suốt mười nghìn năm với đám người Cựu Đạo kia, đó là một chuyện khó khăn đến mức nào, vậy mà bây giờ…”



Nói đến đây, ông ta lắc đầu.



Đại Đạo hiện hữu hỏi: “Ngươi đang hâm mộ hay ghen tị đấy?”





Người đàn ông hờ hững đáp: “Ta cần hâm mộ ghen tị hắn à? Nếu không có cha và cô cô của hắn, ta muốn bóp chết hắn cũng chỉ đơn giản như đè chết một con kiến thôi…”



Xoẹt!



Thời không trên đầu người đàn ông đột nhiên nứt ra, có thanh kiếm chém thẳng xuống.



Con ngươi người đàn ông co lại, ông ta mở lòng bàn tay, một thần ấn bay lên cao đỡ lấy thanh kiếm kia, nhưng thần ấn đã lập tức vỡ tan.







Vụt!



Thanh kiếm chém thẳng về phía đầu người đàn ông.



Người đàn ông trợn tròn mắt tỏ vẻ khó tin.



Lúc này, Diệp Quân đột nhiên xuất hiện một lần nữa: “Tiền bối, ta còn quên một chuyện…”



Nói đến đây, hắn đột nhiên khựng lại. Hắn quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên phải, khi nhìn thấy thanh kiếm đang cắm vào người ông ta, hắn nhất thời sửng sốt.



Kiếm Hành Đạo!

Thấy Diệp Quân, người đàn ông vội nói bằng giọng điệu run rẩy: “Diệp thiếu, cứu mạng”.



Diệp Quân tỏ vẻ nghi ngờ: “Ông là?”



Người đàn ông chần chừ một lát rồi nói: “Tại hạ vốn là người bị giam ở tầng tám, họ Thiên, tên Vô Thần…”



Diệp Quân im lặng nhìn người đàn ông.



Người này bị kiếm Hành Đạo ghim ở đây chắc chắn là vì đã làm chuyện gì đó.



Lúc này, Đại Đạo hiện hữu chợt cất lời: “Ông ta chỉ thích chém gió, nói ra lời không nên nói mà thôi, ngươi tha cho ông ta một lần đi”.



Diệp Quân lắc đầu: “Cũng đâu có thân”.



Thiên Vô Thần thay đổi sắc mặt, vội nói: “Diệp thiếu, ta có tiền”.



Diệp Quân nhất thời thấy hứng thú, hắn hỏi ông ta: “Bao nhiêu?”



Thiên Vô Thần chần chừ một lúc rồi nói: “Mười nghìn viên tinh thể Vĩnh Hằng”.



Diệp Quân lắc đầu: “Không thân”.



Thiên Vô Thần hoảng hốt: “Ba mươi nghìn tinh thể Vĩnh Hằng, ba mươi nghìn, đây là tất cả tiền tiết kiệm của ta rồi”.



Nói xong, ông ta vội mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn không gian bay đến trước mặt Diệp Quân.



Trong nhẫn không gian vừa khéo có ba mươi nghìn viên tinh thể Vĩnh Hằng.







Diệp Quân vẫn không chịu nhận lấy, thấy thế, Thiên Vô Thần thấy sợ hãi, vội nói: “Đại Đạo huynh, cứu ta với…”







Đại Đạo hiện hữu im lặng một lúc mới nói: “Diệp công tử, có thể nể mặt ta không?”







Diệp Quân gật đầu: “Được!”







Dứt lời, hắn nhận lấy nhẫn không gian, sau đó mở lòng bàn tay: “Tiểu Đạo”.







Kiếm Hành Đạo khẽ rung, sau đó biến thành một tia kiếm quang bay vào tay hắn, hơi rung lên.







Diệp Quân nở nụ cười nhìn kiếm Hành Đạo, trước đây kiếm Hành Đạo từng đi theo hắn một khoảng thời gian, tình cảm giữa hắn và kiếm Hành Đạo cũng rất tốt.







Diệp Quân nhẹ nhàng sờ thân kiếm, sau đó cười nói: “Đi đi!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.