Chương trước
Chương sau
Tịnh An liếm kẹo hồ lô, cười nói: “Đại Đạo hiện hữu, nền văn minh Thiên Hành của chúng ta bây giờ đã khác trước kia rồi. Quan chấp hành đứng đầu của chúng ta bây giờ đã mạnh hơn năm đó rất rất nhiều, người là quan chấp hành đứng đầu mạnh nhất của nền văn minh Thiên Hành chúng ta từ trước đến giờ, loại như ngươi người chỉ cần vung tay một cái là có thể đánh chết một trăm người!”



Đại Đạo hiện hữu lạnh lùng nói: “Cô ta lợi hại như thế thì ngươi bảo cô ta đánh chết cô cô của Diệp thiếu đi!”



Diệp Quân: “…”



Tịnh An sa sầm mặt: “Không đánh bà ta, chỉ đánh ngươi thôi, sau khi trở về, ta sẽ bảo quan chấp hành đứng đầu đến đánh ngươi”.



Đại Đạo hiện hữu im lặng.



Đúng là muốn chửi tục mà!





Con mẹ nó, sao ông đây cứ gặp phải mấy kẻ điên thế này?



Tịnh An chợt nói thêm: “Nếu ngươi chịu bỏ chút tiền mua chuộc ta thì ta có thể xem như chưa từng gặp ngươi”.



Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Tịnh An, sợ đến mức ngây người.







Sao cô nương này giống cướp thế?



Cướp của quang minh chính đại luôn?



Đại Đạo hiện hữu chợt trầm giọng nói: “Diệp công tử, ngươi mặc kệ cô ta à?”



Diệp Quân đang định đáp lời thì Tịnh An đột nhiên nhìn về phía hắn: “Chia ngươi một nửa”.



Diệp Quân thoáng chần chừ, sau đó nói: “Tịnh An cô nương, Đại Đạo hiện hữu tiền bối, oan oan tương báo đến khi nào mới hết? Thư viện Quan Huyên của ta trước giờ vẫn luôn kiên trì bảo vệ vũ trụ hoà bình ổn định, cho nên tiền bối, hay là ngài đồng ý với cô ấy đi? Cô ấy chia cho ta một nửa, ta lại chia cho ngài một nửa”.



Đại Đạo hiện hữu: “…”



Tiểu Tháp: “…”



Tịnh An trợn to mắt nhìn Diệp Quân, quên cả việc liếm kẹo hồ lô.



Lúc này, Đại Đạo hiện hữu chợt nói: “Ngươi còn lợi hại hơn cả cha ngươi”.



Diệp Quân hơi tò mò: “Tiền bối từng gặp cha của ta à?”



Đại Đạo hiện hữu đáp: “Phải, hơn nữa cha ngươi còn từng vay tiền ta, nói là để con trai trả”.



Diệp Quân: “???”



Đại Đạo hiện hữu nói: “Nếu ngươi không tin thì ta còn có chứng cứ đấy”.



Sau đó, một tờ giấy nợ xuất hiện trước mặt Diệp Quân, trên đó viết: Hôm nay vay Đại Đạo hiện hữu một trăm nghìn tinh thể Vĩnh Hằng, con trai trả. Ký tên Diệp Huyên.



Bên trên còn có một vân tay máu, máu kia đúng thật là máu phong ma.



Thấy tờ giấy nợ này, Diệp Quân chỉ cảm thấy da đầu tê dại.



Một trăm nghìn tinh thể Vĩnh Hằng?



Mẹ kiếp?



Nhiều thế?



Khó tin nhất là cái câu con trai trả kia?



Trời ạ!



Sao cha hắn có thể làm ra chuyện không phải người như thế chứ?







Mẹ kiếp.







Lúc này Đại Đạo hiện hữu lại nói: “Bây giờ bảo ngươi trả thì vẫn chưa khả thi lắm. Hầy…”







Diệp Quân: “…”







Tịnh An đột nhiên đi tới bên cạnh Diệp Quân, cô ta kéo ống tay áo của hắn, sau đó nghiêm túc hỏi: “Ngươi là con ruột của cha ngươi à?”







Diệp Quân im lặng một lúc lâu mới đáp: “Ta cũng nghi ngờ, làm gì có ai hãm hại con trai như thế chứ?”







Không thể không nói, hắn thật sự hơi sửng sốt, đây đã không phải là lần một lần hai nữa, mà là rất nhiều lần rồi. Cha hắn vay tiền khắp nơi, sau đó đều bảo con trai trả, thật sự quá khó tin. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có phải hắn cũng có thể vay tiền để cha trả không?







Nghe thấy lời của Diệp Quân, Tịnh An bật cười, dường như nhớ đến điều gì, cô ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa đá: “Đại Đạo hiện hữu, đừng có đánh trống lảng, ngươi có muốn mua chuộc ta không?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.