Nói đến đây, ông ta chậm rãi nhắm mắt lại: “Ta từng đặt tay lên ngực tự hỏi, ngươi biết nhân tính độc ác đến mức nào không? Một mặt tối tăm nhất trong nội tâm ta từng có suy nghĩ thế này, ta rất tức giận, rất tức giận, vì sao cô ấy phải sinh đứa bé kia ra, vì sao cô ấy không dùng cái chết để giữ sự trong sạch, cô ấy nên dùng cái chết để giữ sự trong sạch…”
Nói đến đây, ông ta chợt bật cười: “Ngươi xem, rõ ràng ta là người sai, nhưng ta lại yêu cầu cô ấy làm như thế, có phải rất xấu xa, có phải rất ích kỷ, có phải rất đáng ghét không?”
Diệp Quân khẽ thở dài không nói gì.
Người đàn ôgn lại nói: “Bây giờ nghĩ lại, lúc trước ta sắp xếp ổn thoả cho cô ấy, giúp đỡ cô ấy, thật ra cũng không phải thật sự muốn tốt cho cô ấy, ta là đang trả thù, dùng một cách còn độc ác hơn những lời mắng chửi gấp trăm lần để trả thù cô ấy…”
Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Tiền bối muốn ta làm gì?”
Hắn không bình luận chuyện này là đúng hay sai, hắn không trải qua chuyện của hai người, không có tư cách để đánh giá.
Người đàn ông mở lòng bàn tay, một miếng ngọc bội chậm rãi bay tới trước mặt Diệp Quân, bên trên có năm chữ: Cố chấp nắm chặt tay.
Người đàn ông nói: “Đưa ngọc bội này cho cô ấy, nói là ta xin lỗi cô ấy…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308178/chuong-4215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.